Chương 1250: Trên Mặt Cô Bị Sao Thế Này?
CHƯƠNG 1250: TRÊN MẶT CÔ BỊ SAO THẾ NÀY?
Mắt Mục Uyển trợn tròn: “Rất nhiều người đàn ông thích ngắm phụ nữ, lúc đi đường gặp kiểu phụ nữ nào bọn họ cũng sẽ liếc mắt nhìn một cái, em đến phục anh luôn.”
“Không phải người phụ nữ của mình thì có gì đẹp mà ngắm?” Hạng Thịnh Duật nói nhỏ, cực kỳ khó hiểu.
“Anh cũng nói chuyện với người phụ nữ khác còn gì, không phải người phụ nữ của anh, anh nói chuyện với cô ta làm gì?” Mục Uyển vặn hỏi.
“Có một ít việc phải bàn giao, một ít việc phải xử lý, anh cũng phải lưu ý xem mấy người phụ nữ dưới trướng anh có đúng là người của mình hay không, nhỡ là người mà phe đối thủ phái tới để giết anh thì sao? Bây giờ em đang ngang ngược, cố tình gây sự đấy.”
Mục Uyển tức đến khó thở, chỉ có thể cười một tiếng, vô cùng, vô cùng bất lực mà nhìn Hạng Thịnh Duật chằm chằm.
Rõ ràng là anh gây sự không có lý do, nói linh tinh gì mà Hạng Vũ Thái thích cô.
Cô chỉ nói là người ta nhắc tới cô, nhìn một cái, nói mấy câu thì không có vấn đề gì, đấy là chuyện rất bình thường.
Anh còn dám nói cô cố tình gây sự!!!!
“Em lười nói với tên đầu có đạn như anh, em đói rồi, đi ăn sáng đây, hôm nay anh đừng có nói chuyện với em.” Mục Uyển nói xong liền ra khỏi phòng.
Hạng Thịnh Duật kéo tay cô: “Rõ ràng là chuyện em nêu ra, sao anh lại không được nói chuyện với em chứ, phải là em đừng có nói chuyện với anh mới đúng.”
“Đúng, anh nói gì cũng đúng, cả ngày hôm nay em sẽ không nói chuyện với anh nữa, đây là câu cuối cùng.” Mục Uyển hất tay anh ra.
“Chuyện gì anh nói cũng đúng, tức là em cũng biết Hạng Vũ Thái thích em hả?” Hạng Thịnh Duật truy hỏi.
Mục Uyển lại trợn trắng mắt, dùng tay làm hành động kéo khóa miệng.
“Em nói đi chứ, em biết Hạng Vũ Thái thích em!!!” Hạng Thịnh Duật tức giận nói, nhất định không chịu buông tha cho cô.
“Ai.” Mục Uyển thở dài một hơi, xem ra không nói rõ thì anh sẽ không tha cho cô mà.
“Tổ tông của tôi ơi, anh nói rõ ra xem, anh hỏi Hạng Vũ Thái thích em không, em nói là không thể, anh nhất định cho rằng Hạng Vũ Thái thích em, tôi bảo anh nói đúng, anh lại tức giận. Bây giờ em nhắc lại rõ ràng, rành mạch cho anh nghe nhé, Hạng Vũ Thái chỉ coi em là cháu gái bên ngoại, sao có thể thích em chứ! Nếu thích em thì sẽ chăm chỉ giới thiệu đối tượng cho em à? Đầu anh bị con gì chui vào, tư duy suy giảm ngang với động vật đơn bào thì có.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nghĩ lại cũng thấy đúng, chắc là do anh lo lắng, khẩn trương quá nên mới nghĩ lung tung.
Anh ôm Mục Uyển: “Em nói là hôm nay sẽ không nói chuyện với anh mà nãy giờ nói hơn mười câu rồi đó, ban nãy anh chỉ nói đùa với em thôi.”
“Chính anh bảo em đừng có nói chuyện với anh.” Mục Uyển nhắc nhở.
“Nhưng em vẫn nói chuyện với anh còn gì. Gan to nhỉ, không thèm nghe lời anh cơ đấy.” Hạng Thịnh Duật liếc nhìn gương mặt tức đến mức thở phì phì của cô, mềm giọng dỗ dành.
“Không phải là anh khiến em phải nói à?” Mục Uyển lại nhắc nhở.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười: “Cho nên em vẫn là một bé cưng ngoan ngoãn nghe lời, sau này anh sẽ gọi em là bé cưng nhé, bé cưng.”
Mục Uyển phát hiện mình nói kiểu gì cũng không nói lại được anh: “Anh buồn nôn ít thôi, em không muốn bị gọi là bé cưng.”
“Cũng đúng, nhiều người gọi là bé cưng lắm, em là duy nhất, không thích hợp tí nào. Nhưng cũng có nhiều người gọi là Uyển Uyển lắm, cũng không phù hợp với một người có một không hai như em. Từ nay về sau gọi em là bé cưng Uyển Uyển của Hạng Thịnh Duật đi, nếu có người trùng tên, anh nhất định sẽ bắt kẻ gọi là Hạng Thịnh Duật kia đổi tên thành Hạng gì gì đó Duật.”
Mục Uyển: “...”
Cô cạn lời rồi, cả người vặn vẹo: “Anh buông em ra, em đói lắm rồi.”
“Ừ, đi thôi, đi ăn sáng thôi. À đúng rồi, chắc hôm nay em không đến Bộ Ngoại giao được đâu, 10 giờ chúng ta phải tới Hoàng cung, hôm nay là ngày Hoàng Hậu nhập liệm.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Ừ, nếu không vội đi SHL thì giờ em cũng không cần đi Bộ Ngoại giao nữa, cứ chờ thêm đi.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nắm tay cô, mở cửa đi ra ngoài, nói tiếp: “Hôm nay là ngày Hoàng Hậu nhập liệm, Hình Thiên có thể cũng sẽ tới, em biết phải làm thế nào chưa?”
“Anh đủ rồi đấy.” Mục Uyển dừng bước.
“Không đủ, dù sao em cũng không được nói chuyện với Hình Thiên, không được giao lưu ánh mắt với anh ta, anh sẽ nhìn e chằm chằm 24/24 giờ. Nếu em dám nói chuyện với anh ta, anh sẽ khiến em mãi mãi không thể lên tiếng, nếu hai người dám nhìn nhau, anh sẽ phá hủy đôi mắt em.” Hạng Thịnh Duật nói, lông mày cau chặt.
Anh luyến tiếc, không nỡ khiến cô bị câm bị mù, bèn sửa lời: “Nhầm rồi, anh nói ngược, nếu em nói chuyện với anh ta, anh sẽ cắt lưỡi anh ta, nếu hai người nhìn nhau, anh sẽ khiến chọc mù mắt anh ta.”
“Có phải là trừ chính anh ra, chỉ cần em nhìn người đàn ông nào đó một cái, nói với anh ta một câu, anh đều không tin em?” Mục Uyển thất vọng nói.
“Đương nhiên là không phải, anh cho em đầy đủ tự do, dù sao thì em cũng cần có bạn bè, cần có không gian riêng của mình, thả cho em ra ngoài tiếp xúc với càng nhiều đàn ông, em mới phát hiện anh đẹp trai đến thế nào. Nhưng Hình Thiên là người đàn ông mà em từng yêu, anh không thích, anh sẽ ghen, mà anh ghen rất điên cuồng.” Hạng Thịnh Duật nói.
Vốn dĩ trong lòng cô thật sự không thoải mái, cảm thấy mình bị Hạng Thịnh Duật khống chế, mất hết tự do, không có nhân quyền.
Nhưng nghe anh giải thích như vậy, trong lòng cô lại vô cùng dễ chịu, cũng cảm thấy… thật ra… anh như vậy, có chút đáng yêu.
“Biết rồi, em sắp gả cho anh, anh ta sắp cưới Hoa Nhiên, Hoa Nhiên là một cô gái không tệ, nói gì thì nói, em và anh ta đều phải kiêng dè. Hơn nữa, trước giờ anh ta chưa từng thích em, anh ta biết mình phải làm gì. Yên tâm đi, giờ ăn được chưa, em đói lắm rồi.” Mục Uyển vừa nói vừa đi xuống lầu, vào phòng bếp.
Cô phát hiện phòng bếp vắng tanh, không có người nấu cơm.
“Lã Bá Vĩ.” Mục Uyển gọi.
Lã Bá Vĩ đi từ ngoài vào: “Phu nhân có yêu cầu gì sao?”
Mục Uyển thấy thái độ Lã Bá Vĩ rất cung kính, với lại, cô vẫn luôn xem Lã Bá Vĩ là bạn bè, anh ta lại là một người đàn ông, cô cũng không thể trách anh ta không nấu bữa sáng được.
“An Kỳ đâu?” Mục Uyển hỏi.
Vẻ mặt Lã Bá Vĩ khó xử, liếc nhìn Hạng Thịnh Duật.
“Nói.” Hạng Thịnh Duật chỉ nói một chữ.
“Sở Giản đi luyện công, cô ta đi cùng Sở Giản.” Lã Bá Vĩ nói.
Khóe miệng Hạng Thịnh Duật giật nhẹ, trong mắt có chút vui đùa: “Cô ta theo đuổi Sở Giản thật à?”
Mục Uyển cũng biết An Kỳ có ý với Sở Giản, lúc trước ở trong rừng cô đã phát hiện chuyện này.
An Kỳ theo Sở Giản đi thật rồi, không ở chỗ cô.
“Gọi bọn họ tới, chúng ta ra ngoài ăn sáng.” Mục Uyển nói.
“Thuộc hạ của em không nghe lệnh, phải phạt.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Vào lúc quan trọng thì cô ấy vẫn rất đáng tin cậy, lúc trước cũng chính là cô ấy chụp được Hoàng Hậu đang ghi hình, không phải là anh nói cô ấy rất xứng đáng à?” Mục Uyển nói.
“Em làm vậy là bao che bọn họ, không sợ bọn họ không nghe em à?”
“Em cũng chỉ có hai người họ.”
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì An Kỳ đi vào.
Mục Uyển thấy trên mặt An Kỳ bị tím bầm một mảng, lo lắng hỏi: “Trên mặt cô bị sao thế này?”
An Kỳ trừng mắt nhìn Sở Giản đứng bên cạnh.
Trên người Sở Giản ngoài mồ hôi hơi nhiều ra thì không có thương tích nào.
“Tôi bảo anh ta đánh nhau đừng đánh mặt, anh ta nhất định phải đánh vào mặt.” An Kỳ hơi tủi thân nói, nhìn Mục Uyển đầy mong chờ.
Hạng Thịnh Duật ở bên cạnh bật cười: “Đánh không tệ, tăng lương thêm 30 triệu cho cậu cũng không uổng phí, sau này tiếp tục cố gắng.”
“Vâng.” Giọng Sở Giản vang như chuông.
Mục Uyển: “...”