Chương 1386: Vì Sao Không Dỗ Dành Anh
CHƯƠNG 1386: VÌ SAO KHÔNG DỖ DÀNH ANH
Sắc mặt Hạng Thịnh Duật rất kém, có thể dùng từ xanh xám để hình dung, trên mặt cũng lún phún râu, ánh mắt đỏ lên.
Cô biết tâm trạng của anh không tốt, tính khí cũng không tốt, cho dù hôm qua cô đi tới thì anh cũng tức giận như vậy.
Cô kéo dài sự tức giận này, muốn trốn tránh, hết lần này tới lần khác trốn tránh không được.
"Ăn sáng chưa?" Mục Uyển bình thản hỏi.
"Em cảm thấy anh giống em, ăn ngon uống ngon ngủ ngon, hiện tại anh có tâm trạng ăn sáng sao?” Hạng Thịnh Duật nói.
Sở Nguyên ở phía sau anh càng tức giận, trực tiếp nói ra: "Tiên sinh vì tìm cô cả một đêm không hề ngủ, cô ngược lại rất thoải mái.”
Mục Uyển Thanh lạnh lùng nhìn về phía Sở Nguyên: "Nếu tôi muốn trốn, không phải một ngày hai ngày liền có thể tìm tới, cái gọi là dễ chịu cũng là tự anh cho là thế, anh không cần tức giận như vậy, bởi vì dù anh tức giận cũng không thay đổi được bất cứ chuyện gì.”
"Ra ngoài." Hạng Thịnh Duật nhìn chằm chặp vào Mục Uyển, nói.
Hắn hai chữ này là nói với Sở Nguyên, Sở Nguyên biết, nhìn thoáng qua Mục Uyển, uất ức rời đi.
Hạng Thịnh Duật đi tới đối diện Mục Uyển, kéo ghế ra, ngồi xuống.
Mục Uyển cũng không nhìn anh, nhưng cho dù không nhìn cũng cảm giác được khí thế mạnh mẽ của anh, thế nhưng cho dù khí thế này có mạnh mẽ đến đâu cô cũng không cần nói chuyện.
"Không phải đã nói anh đến đón em sao?” Hạng Thịnh Duật nhíu mày nói.
Mục Uyển nhàn nhạt uống bát cháo: "Không phải đã nói, là anh nói sau đó tắt điện thoại.”
"Chẳng lẽ em không muốn làm lành với anh, vẫn cứ chiến tranh lạnh mãi như vậy?” Hạng Thịnh Duật không bình tĩnh hỏi.
"Nối lại cái gì?" Mục Uyển hỏi, đặt thìa xuống nhìn về phía Hạng Thịnh Duật.
"Em... Sao em lại tức giận với anh, nếu anh tức giận, em không thể đến dỗ dành anh sao?” Hạng Thịnh Duật nói.
"Dỗ anh thì có thể tốt lên sao?” Mục Uyển hỏi.
"Đương nhiên, em không thử một chút làm sao biết được, em chỉ biết trốn tránh, anh tức giận, cũng không gọi điện thoại cho anh, anh hẹn em ra, em còn trốn tránh anh. Đây là thái độ muốn cùng anh làm lành của em sao?” Hạng Thịnh Duật tức giận nói.
Mục Uyển yên lặng nhìn anh, không biết vì sao nhìn thấy bộ dạng tủi thân của anh như vậy, sự tức giận của cô tiêu tan đi rất nhiều, nói: “Em không cảm thấy có chuyện gì tức giận, anh muốn em gọi điện thoại, em cũng gọi, anh muốn gọi video em cũng gọi, anh muốn em hôn, em cũng hôn, Hạng Thịnh Duật, anh muốn cái gì cũng đều đạt được, anh còn muốn cái gì?”
"Anh muốn trái tim của em, em sẽ cho sao?” Hạng Thịnh Duật thốt lên.
Mục Uyển nâng cằm, im lặng nhìn Hạng Thịnh Duật: “Trái tim của em không phải em muốn là có thể cho, muốn có được trái tim của em, trước tiên anh hãy mang trái tim của anh giao cho em.”
"Trái tim của anh, em không nhìn thấy sao?” Hạng Thịnh Duật tức giận nói.
"Trái tim, không phải thứ mà con mắt có thể nhìn thấy, mà là hành động của anh khiến cho em cảm nhận được, nhưng hành động của anh đều khiến em không cảm nhận được, vậy anh để em nhìn thấy trái tim anh thế nào? Em không có mắt nhìn xuyên tường.” Mục Uyển nói.
"Vậy em..." Hạng Thịnh Duật mím môi, đại khái là bị tức trong lúc nhất thời không biết nói gì: "Em... Những thứ trước đó anh đã làm, em cũng không cảm giác được tình yêu anh dành cho em sao?”
"Yêu là một động từ, tình yêu là theo thời gian trôi qua trở nên nhiều hơn, trở nên ít đi, không có khả năng trước kia yêu bây giờ vẫn yêu, yêu vốn là một kiểu kinh doanh.” Mục Uyển nói.
"Vậy anh lại không thể có cảm xúc sao? Em không gọi điện thoại cho anh, tâm trạng anh trở nên tồi tệ, lúc anh không tốt em không thể dỗ dành anh sao? Không phải em nói muốn kinh doanh sao?” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển yên lặng thở dài một hơi.
Lúc anh tức giận, rõ ràng là cô đã dỗ dành, có một số việc không muốn làm nhưng là bởi vì muốn yêu nên cũng làm.
"Ừm." Mục Uyển lên tiếng, nhẹ nhàng hỏi: "Anh có muốn cùng ăn sáng không?”
Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển: "Em không thể nói lời nào hay hơn một chút sao?”
"Vậy anh cảm thấy chuyện này là ai sai, anh đang tức giận sao?" Mục Uyển nói.
"Chính là bởi vì anh đang tức giận, em không thể dỗ dành anh một chút sao?”
"Tức giận còn lý luận?" Mục Uyển hỏi ngược lại: "Nếu tức giận là hợp lý, vậy mỗi ngày em đều sẽ tức giận, em cam đoan cuộc sống của anh sẽ trải qua nước sôi lửa bỏng, cuộc sống như vậy anh muốn sao?"
"Thế nhưng là…là em chọc anh tức giận?” Hạng Thịnh Duật nói.
"Sao lại là em chọc anh tức giận?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Em... không gọi điện thoại cho anh, hôn em cũng không tình nguyện, anh cố ý xử lý xong mọi việc suốt đêm trở về, nhưng lúc em nhìn thấy anh thái độ như thế nào, những cái này không phải sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Anh nói em không gọi điện thoại cho anh, được, em gọi điện thoại cho anh, anh nói em không tình nguyện hôn anh, em không có hôn anh, anh nói đi suốt đêm trở về gặp em, em không để ý đến sắc mặt của anh, vậy anh có nhìn sắc mặt em không, thật ra, không cần hỏi những cái này là vì cái gì, tất cả các lý do cuối cùng kết luận lại một việc, chính là em không thích anh như vậy, anh cũng không cần tức giận, thích là một loại cảm giác, tùy tâm mà rung động, lúc anh tốt với em, em tự nhiên sẽ thích anh nhiều hơn một chút, lúc anh không tốt với em, em cũng sẽ tự thuyết phục mình không nên thích anh. Anh không thể cưỡng ép em thích anh, nhưng là anh có thể thông qua hành động của mình để khiến em yêu anh, nếu như em yêu anh, những chuyện anh chú ý sẽ không phải là những thứ này, bởi vì anh cảm thấy em không thích anh, uất ức, tức giận, rối loạn, em có thể nói anh sẽ chỉ làm em thêm không thích, có hai cách, một là từ bỏ, đi tìm một người thích anh, cuộc sống sẽ càng thêm nhẹ nhàng, anh cũng sẽ cảm thấy hài lòng, hai, chính là càng làm thêm nhiều chuyện để khiến cho em yêu anh.” Mục Uyển tỉnh táo nói.
"Em thật cảm thấy, nếu không phải em thì anh không thể sao?” Hạng Thịnh Duật có chút đau khổ hỏi Mục Uyển.
"Dĩ nhiên là không phải, ngoại hình của em không phải xinh đẹp nhất, cũng không phải tài hoa xuất chúng nhất, nhưng thế thì đã sao, em rất thích bản thân, rất hưởng thụ từng bước trưởng thành của chính mình, cũng không ép buộc người khác phải cố gắng, muốn làm những gì mình thích, anh ở đây em liền để ý đến cảm giác tồn tại của anh, nếu anh không ở đây, em liền thích ứng việc anh không tồn tại, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, tương lai rất đặc sắc, cũng có rất nhiều chuyện không tưởng được, không phải sao?” Mục Uyển vẫn rất lý trí nói.
"Cho nên, em cảm thấy có anh cũng được mà không có cũng không sao, đúng không?" Hạng Thịnh Duật nghe xong, lại mất bình tĩnh.
"Tình cảm là thứ mà không phải ta thích ngươi thì ngươi sẽ phải thích ra, em chỉ có thể nói, lúc em cảm nhận được anh thích em thì em sẽ hết sức thích anh, em cảm giác anh không thích em, vậy em liền không muốn tiếp tục thích anh, nếu anh đã không thích em, nhưng em vẫn thích anh thì đối với anh đó cũng chỉ là gánh nặng.”
"Vậy lúc anh thích em, tại sao em không gắng sức thích anh, anh thích em, không, anh yêu em.” Hạng Thịnh Duật bày tỏ.
"Ừm." Mục Uyển đáp, giọng nói dịu dàng đi rất nhiều: “Cho nên, chúng ta, giải hòa sao?”