Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1022: Gả, Không Phải Là Được Rồi Sao?​




CHƯƠNG 1022: GẢ, KHÔNG PHẢI LÀ ĐƯỢC RỒI SAO?
“Vậy từ chối anh ta, nói rõ cho anh ta biết người em yêu là tôi, em đã là người phụ nữ của tôi rồi, em nguyện ý ở lại trong nước vì em yêu tôi.” Hạng Thịnh Duật cường thế yêu cầu, đôi mắt đỏ au như có thể tràn ra máu, sự chết chóc và máu lạnh không thể tan biến.
“Được, tôi nói.” Mục Uyển thỏa hiệp.
“Nói cái gì?” Hạng Thịnh Duật hất tay cô ra: “Em luôn gọi cho Hình Thiên để anh ta đề phòng tôi, nói tôi đủ thứ không phải, nghĩ đủ mọi cách để đối phó với tôi. Em nói với anh ta như vậy, em cảm thấy anh ta sẽ tin sao?!”
“Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?!” Mục Uyển cực kỳ không bình tĩnh, vừa sốt ruột lại sợ hãi, vừa lo lắng lại hoang mang và tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc đan xem vài nhau khiến cả người như muốn sụp đổ.
“Gả cho Sở Nguyên. Tôi sẽ tha cho anh ta một con đường sống để anh ta an toàn trở về nước.” Hạng Thịnh Duật lạnh giọng yêu cầu.
“Anh điên rồi!” Mục Uyển kích động đẩy Hạng Thịnh Duật ra.
Hạng Thịnh Duật giữ tay cô lại: “Điên? Chỉ dựa vào chút thủ đoạn đó của các người mà lại giống như tôi bị điên sao? Tôi chỉ nói với em đừng có làm trái ý tôi, nếu không tôi sẽ chỉ khiến em thêm tuyệt vọng.”
Mục Uyển muốn rút tay lại nhưng anh lại nắm chặt không buông giống như kìm sắt không gì phá nổi, sức lực còn càng lúc càng lớn hơn như muốn bẻ hãy tay cô.
Mục Uyển bị đau đến sắc mặt trắng bệch.
Hạng Thịnh Duật hất tay cô ra, nhìn chằm chằm vào Mục Uyển, lạnh giọng ra lệnh cho Sở Nguyên: “Đưa cô ấy về trước đi.”
Mục Uyển thỏa hiệp, cô vô cùng sợ Hạng Thịnh Duật của lúc này giống như là ác ma vậy.
Con người này chuyện gì cũng có thể làm ra được, không chuyện gì không dám làm.
“Tôi gả.” Mục Uyển tuyệt vọng nói: “Điều kiện tiên quyết là anh ấy phải bình an vô sự.”
Hạng Thịnh Duật ‘rầm’ một tiếng, đóng cửa xe lại, lạnh lùng nhìn cô, sát khí không giảm, âm khí không tan, xoay người đi về phía khán đài.
Sở Nguyên lạnh mặt, nhíu chặt đầu lông mày, lái xe ra khỏi cung.
Mắt Mục Uyển lóe lên, đúng rồ, cô có điện thoại.
Cô gọi điện cho Hình Thiên chỉ có âm thanh bận ‘tút tút tút’ vang lên, không gọi đi được.
Cô không chết tâm tiếp tục gọi, vẫn là tiếng ‘tút’ dài, không gọi được.
“Cô đừng phí tâm tư nữa, cô không gọi được đâu, có lẽ là ông chủ đã chặn hết tín hiệu điện thoại cô rồi.” Sở Nguyên lạnh giọng nói.
“Vì sao anh ta lại làm như vậy!” Mục Uyển nắm chặt tay lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.
“Ngài ấy không làm vậy mới lạ, nếu như không phải vì thích cô, cô cho rằng Hình Thiên có thể sống được đến bây giờ chắc? Lần trước khi ở nước anh ta đã nên chết rồi.” Sở Nguyên tức giận nói, nhìn qua gương chiếu hậu của xe.
Mục Uyển mím chặt môi, nhìn vào mắt anh ta ở trong gương, hồ nghi nheo mắt lại.
Sở Nguyên cười nhạo một tiếng: “Đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy ông chủ tức giận như vậy, cũng đúng, nhìn thấy người phụ nữ mình yêu nhào vòng lòng người đàn ông khác. Nếu tôi là ngài ấy thì tôi đã giết hai người rồi, kết thúc mọi chuyện.”
Mục Uyển nhíu mặt đầu mày, khó tin: “Hạng Thịnh Duật thích tôi? A, không thể nào, nếu như anh ta thích tôi sẽ không để tôi gả cho anh? Nếu như anh ta thích tôi sẽ cưới Phó Hâm Ưu sao? Nếu anh ta thích tôi sẽ cưỡng ép tôi làm điều mình không thích sao? Nếu anh ta thích tôi, anh sẽ không dám nói trước mặt tôi âm ưu của anh ta chứ? Cố ý để anh nói những lời này cho tôi nghe.”
Sở Nguyên dừng một lát, trên mặt có chút không bình thường: “Nếu như cô dám làm hại ông chủ, tôi sẽ giết cô.”
“Bị tôi ní trúng rồi thẹn quá hóa giận?” Mục Uyển nói, đột nhiên cô ôm bụng: “Bụng tôi đau quá, anh đưa tôi đến bệnh viện đi.”
“Cô lại giở trò bịp bợm gì vậy?” Sở Nguyên cẩn trọng.
“Tính mạng Hình Thiên còn đang trong tay các người, tôi còn có thể giở trò bịp bợm gì được. Cho dù anh cho tôi chạy, tôi cũng sẽ không chạy. A, đau quá, đau quá.” Mục Uyển cuộn người lại, mặt mũi nhăn hết lại.
Sở Nguyên do dự một chút: “Cô đợi một chút, bệnh viện trước mặt rồi, bây giờ tôi đưa cô đi.”
“Đến phụ khoa.” Mục Uyển nói.
“Không phải cô đau bụng sao? Sao lại đi phụ khoa?” Sở Nguyên không hiểu.
“Bụng đau chứ không phải dạ dày đau, hơn nữa thân thể tôi, tôi biết rõ, đương nhiên là phải đến phụ khoa rồi.” Mục Uyển giải thích.
“Tôi biết rồi.” Sở Nguyên nói rồi gọi điện báo cáo: “Ông chủ, bà chủ đau bụng cần đi bệnh viện. Tôi biết rồi, vâng.”
Sở Nguyên lái xe đến bệnh viện, đưa Mục Uyển vào phòng cấp cứu.
Vì là phụ khoa nên Sở Nguyên phải chờ ngoài cửa.
Mục Uyển nắm lấy tay bác sĩ: “Bác sĩ, phiền anh cho tôi mượn điện thoại dùng một chút được không, tôi có chuyện gấp.”
Bác sĩ hồ nghi nhìn Mục Uyển: “Người chờ ngoài cửa không phải người yêu cô sao?”
“Không phải, xin bác sĩ hãy giúp tôi, tôi cần gọi một cuộc điện thoại, chỉ một cuộc thôi, tôi muốn hỏi an nguy của bạn tôi chứ không có chuyện gì khác, đúng rồi.” Mục Uyển lấy vòng cổ xuống nhét vào tay bác sĩ: “Cái này tặng cho cô.”
“Tôi không thể nhận.” Bác sĩ trả vòng lại cho Mục Uyển.
“Chỉ một cuộc, tôi chỉ gọi một cuộc thôi, xin cô hãy giúp tôi.” Mục Uyển khẩn cầu.
“Vậy được rồi, cô không được nói tôi cho cô mượn điện thoại đâu đấy. Tôi biết cô là ai, cô là người mà tôi không thể động vào.” Sắc mặt bác sĩ có chút ngượng nghịu.
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn.” Mục Uyển thành khẩn.
Bác sĩ đưa điện thoại cho Mục Uyển.
Mục Uyển lấy số điện thoại của Bạch Nguyệt từ trong máy mình ra, căng thẳng gọi đi.
Bạch Nguyệt nghe máy: “Ai vậy?”
“Bạch Nguyệt, tôi là Mục Uyển, Hình Thiên ở nước xảy ra chuyện rồi, chuyện này cô có biết không?” Mục Uyển sốt ruột hỏi, cẩn thận nhìn cửa ra vào.
“Ừm, anh ấy bị trúng đạn, bây giờ đang cấp cứu, đã tăng nhân số rồi.” Bạch Nguyệt trầm trọng nói.
“Tín hiệu điện thoại của tôi bị chặn rồi, tôi không thể liên hệ được cho mọi người, bây giờ cũng đang phải mượn điện thoại của bác sĩ để dùng. Nếu như Hình Thiên có chuyện gì có thể phái người đến nói cho Hắc Muội không, Hắc Muội sẽ nói cho tôi.”
“Tôi biết rồi, cô cũng không cần quá lo lắng, viên đạn không trúng tim nên Hình Thiên sẽ không sao đâu. Đợi sau khi anh ấy tỉnh lại sẽ đón anh ấy về nước, chỉ là gần đây anh ấy đã bị trúng đạn hai lần, lần trước vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nếu như có thể tôi thực sự hy vọng cô có thể về nước thăm anh ấy. Nếu không anh ấy có tâm sự sẽ bất lợi cho việc hồi phục.” Bạch Nguyệt ý vị thâm trường nói.
Mục Uyển cũng muốn ở bên Hình Thiên nhưng lại sợ mang đến tai họa cho Hình Thiên: “Có biết ai là người nổ súng không?”
“Người được mời đến quá nhiều, tất cả những nhân vật quan trọng còn có đoàn kịch hát, mấu chốt là bây giờ vẫn không thể loại trừ nhà họ Hoa. Tôi nhận được tin, Sở Dã Bạch và nhà họ Hoa bên kia giao thiệp với nhau, có khả năng người anh ta phải cưới là Hoa Nhi, em gái Hoa Tiên.”
“Cái gì? Hoa Nhi?” Mục Uyển biết người này, Hoa Nhi người đẹp số một trong nước, Hoa Nhi từng muốn gả cho Hình Thiên. Lúc đầu, khi Hình Thiên đến nước liên minh quốc tế, Hoa Nhi đã muốn gả cho anh rồi, còn chủ động tìm người đến nói chuyện.
Nhưng tình huống khi ấy rất vi diệu, mặc dù Hoa Tiên và Thẩm Diên Dũng bất hòa tình cảm nhưng cũng vị Hình Thiến khiến chuyện này bị lộ ra ánh sáng đã khiến Hoa Tiên phải rời khỉ vi trí phu nhân tổng thống.
Cho nên, Hình Thiên căn bản không nghĩ đến Hoa Nhi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK