Chương 730: Có Khoa Học Càng Thuận Tiện Oa Ha Ha Ha
CHƯƠNG 730: CÓ KHOA HỌC CÀNG THUẬN TIỆN OA HA HA HA
Bạch Nguyệt đặt quần áo lên trên đùi anh, giúp anh cởi khuy áo.
Động tác của cô rất thuần thục, dù sao, trước giờ vẫn do cô chăm sóc anh.
Cố Lăng Kiệt đột nhiên cầm lấy tay cô.
Anh tự cởi quần áo, cuối cùng chỉ còn lại một cái áo cộc tay.
"Quần, để em giúp anh, dù sao chúng ta là vợ chồng mà, đúng không." Bạch Nguyệt ngồi xổm trước mặt Cố Lăng Kiệt nói.
Cố Lăng Kiệt làm một động tác tay, ý là để anh làm.
Cô rất muốn giúp anh, nhưng mà Cố Lăng Kiệt, thật ra rất bướng bỉnh.
Cô biết anh không muốn làm phiền cô, cô có thể làm, nhưng cũng chỉ dựa theo những gì anh muốn mà làm.
Cô cầm lấy quần áo trên đùi anh: "Em vào phòng tắm đợi anh trước."
Cô mở vòi nước ra, sau khi điều chỉnh nước ấm thì cởi quần áo của mình, đứng tắm sạch trước, còn gội đầu.
Sau khi cô tắm xong, Cố Lăng Kiệt vẫn chưa vào.
Cô quấn khăn tắm, mở cửa phòng tắm ra.
Cố Lăng Kiệt đứng ở phía sau xe lăn, áo cộc tay trên người đã bị mồ hôi thấm ướt.
Một động tác đơn giản, nhưng anh lại tốn sức chín trâu hai hổ.
Bạch Nguyệt muốn khóc, đôi mắt đỏ lên, nhưng lại mỉm cười nói: "Em chuẩn bị nước xong rồi, em còn gội đầu nữa. Vào thôi."
"Ừ." Cố Lăng Kiệt lên tiếng.
Cô sợ anh ngã sấp xuống, lại không nỡ nhìn.
Những gì cô có thể làm, chỉ là đứng nhìn thôi sao?
"Lăng Kiệt, em muốn đến dìu anh." Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói, âm thanh nũng nịu, còn mang theo khẩn cầu của cô.
Trên mặt Cố Lăng Kiệt không có cảm xúc gì, anh chỉ lên tiếng: "Ừ."
Bạch Nguyệt vội vàng chạy tới dìu anh, lúc chạm vào thân thể anh, mới phát hiện anh đang cực kỳ run rẩy, trên người đều là hơi ẩm.
Có lẽ anh không thể chống đỡ được nữa, nên mới đồng ý cho cô giúp đỡ.
Cô đau lòng, rất đau lòng, cố gắng dìu anh đến phòng tắm.
Cố Lăng Kiệt vịn thành bồn tắm, bước vào bồn tắm lớn, hơi thở có chút nặng nề.
Bạch Nguyệt ngồi xổm trước phòng tắm: "Lăng Kiệt, không sao đâu, anh thế này là vì nằm quá lâu trên giường, nhiều lắm chỉ mất một năm là có thể khỏe lại thôi, em đảm bảo, chúng ta không cần gấp.”
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía ánh mắt lo lắng của Bạch Nguyệt, sờ sờ đầu cô.
Bạch Nguyệt cười tươi: "Em đi lấy khăn cho anh.”
Cố Lăng Kiệt chỉ chỉ quần áo, ý bảo cô mặc vào, anh sợ cô bị cảm.
Cô thì nghĩ, lát nữa cô còn phải giúp anh đứng lên, sẽ làm quần áo bị ướt, dứt khoát bây giờ không mặc, đợi anh mặc quần áo xong, lên giường, rồi cô lại mặc sau.
"Em muốn tắm cùng anh một lát." Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.
Cô đã là mẹ của hai đứa con trai rồi, nói ra mấy lời này, mặt cũng ửng đỏ.
Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm vào cô, không nói gì.
Bạch Nguyệt đưa khăn cho anh, cởi khăn tắm quấn trên người xuống.
Cô vẫn gầy như trước trên người một chút sẹo lồi cũng không có, tuy rằng bụng có chút nếp nhăn do mang thai, nhưng thoạt nhìn càng thêm gợi cảm, giống như một đóa hoa nở rộ vậy.
Hơn nữa bởi vì cô chăm sóc anh lại còn mang thai đứa nhỏ một khoảng thời gian dài, còn luyện ra được đường nhân ngư nữa, dáng người ngược lại còn đẹp hơn so với trước đây.
Cô ngại ngùng cởi sạch đứng trước mặt anh, vội vàng đi vào bồn tắm lớn.
Bồn tắm rất lớn, cũng đủ chứa hai người bọn họ.
Cố Lăng Kiệt ánh mắt sáng rực liếc nhìn cô.
Mặt của cô càng đỏ hơn.
Trước kia Hình Thiên cũng từng nhìn cô như vậy, nhưng cô ngoài khó chịu và sợ hãi, cũng không còn cảm giác gì khác.
Nhưng mà ánh mắt của Cố Lăng Kiệt không giống vậy, cô sẽ khó chịu, tim đập nhanh hơn, không biết phải làm sao, cũng sẽ. . . . . . thẹn thùng.
"Nhìn em như vậy làm gì?" Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.
Anh nâng cằm cô lên, môi từ từ đến gần.
Cô không trốn, đây là người đàn ông mà cô yêu.
Cô có thể cho anh tất cả mọi thứ của cô.
Cô nhắm hai mắt lại, thừa nhận nụ hôn của anh.
Nụ hôn của anh vẫn bá đạo như trước, nhưng trong bá đạo còn có dịu dàng, sẽ dùng sức hút mạnh, nhưng đến một lúc nhất định sẽ trở nên rất dịu dàng.
Từ dịu dàng lại trở nên dùng sức, anh hôn đến tận năm phút, đột nhiên, anh buông cô ra, khẽ nhếch mày lên.
"Sao vậy?" Bạch Nguyệt khó hiểu.
Cô không làm gì mà, chỉ phối hợp hôn môi với anh thôi.
Biểu cảm của Cố Lăng Kiệt không quá tự nhiên, nhìn môi cô, cầm lấy tay cô, để ở trên bụng anh, dùng hành động cho cô biết, anh bị làm sao?
Bạch Nguyệt: ". . . . . ."
Cô cũng thật không ngờ, Cố Lăng Kiệt vừa mới tỉnh lại không bao lâu, đã trở lại thành một người đàn ông bình thường.
Bác sĩ nói các chức năng trên cơ thể của anh đều bình thường, nghĩ lại, thấy cũng phải.
"Cái đó, trước kia em từng đọc một tin tức, có một người đàn ông, sau khi bị xe tông cũng trở thành người thực vật, một năm sau mới tỉnh lại, hai chân của anh ta không thể cử động được, sau đó vợ của anh ta bèn chủ động quan hệ với hắn, hình như đó cũng là một loại trị liệu, có thể thúc đẩy phát triển vận động của thắt lưng gì đó.” Bạch Nguyệt nói đến đây, đã thấy rất ngại rồi.
Nhưng mà bọn họ là vợ chồng, nói chuyện này cũng không sao cả.
Cô nói tiếp: "Hôm nay anh vừa tỉnh lại, em cảm thấy có lẽ là được, nhưng mà, lo là lúc trước anh hấp thu quá ít protein, ngày mai lại kiểm tra thử xem sao, em cũng muốn hỏi thử bác sĩ có thể hay không? Biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm*."
*Nguyên văn cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc x sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
"Ừ." Cố Lăng Kiệt lên tiếng, buông tay cô ra.
Bạch Nguyệt cảm thấy nếu còn ở lại phòng tắm nữa, anh sẽ nhịn càng khó chịu hơn: "Em ra ngoài trước, lát nữa bưng ghế dựa vào đây cho anh.”
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
Bạch Nguyệt quấn khăn tắm đi ra ngoài, bưng một cái ghế vào, sử dụng nước rửa sạch.
Cố Lăng Kiệt cũng đi ra khỏi bồn tắm lớn.
Cô nhìn chỗ đó của anh, vẫn không có dấu hiện yên tĩnh xuống, đỏ ửng trên mặt lan tới lỗ tai, đưa khăn tắm cho anh.
Cô lại đưa quần áo cho anh.
Cố Lăng Kiệt tự mình mặc quần áo, cô cũng tự mặc quần áo.
Không khí rất kỳ lạ, nhiệt độ lại lên cao.
Nói thế cũng là bình thường, thật sự tính ra, có lẽ bọn họ đã không quan hệ hơn một năm rồi.
Bạch Nguyệt mặc xong trước, cô đẩy xe lăn vào: "Cái kia, em ra ngoài một chút."
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
Cô vốn muốn ngày mai mới hỏi, nhưng mà, đêm nay bọn họ còn phải ngủ cùng nhau, có lẽ chỗ đó của anh sẽ không chịu đựng được rồi.
Cô xin tư vấn trước thì đáng tin hơn.
Bạch Nguyệt đi tới phòng trực ban.
"Chị Bạch Nguyệt." Bác sĩ của phòng trực ban lập tức đứng dậy.
"Cái kia, tôi muốn hỏi một chút, kiểm tra sức khỏe của anh ấy hôm nay, ngoài trung khu thần kinh ngôn ngữ có vấn đề, những mặt khác có khỏe không? Ví dụ như, protein này, tế bào gốc và mấy thứ khác nữa.” Bạch Nguyệt hỏi.
"Thật ra, các chức năng sinh lý đều bình thường, còn phải quan sát nhiều nữa, dù sao, bị thương ở đầu, mặc dù đã kiểm tra rất nhiều nơi, nhưng vẫn không nhìn ra vấn đề." Bác sĩ nói.
"Ừ, vậy. . . . . ." Bạch Nguyệt muốn nói lại thôi, ngại ngùng nói.
"Cái gì?" Bác sĩ hỏi.
Dù sao hôm nay không hỏi thì ngày mai cũng phải hỏi.
"Nếu như, có nhu cầu về chuyện kia, có thể không? Có ảnh hưởng gì đến anh ấy không?" Bạch Nguyệt trực tiếp hỏi.
Bác sĩ hiểu ngay: "Có lẽ là được, kiểm tra sức khỏe của ngài Cố đều rất bình thường, nhưng mà, ngày mai bọn em sẽ cho ngài ấy sử dụng thuốc, cho nên, tốt nhất tạm thời không thể có con.”