Chương 510: Mạnh Một Chút Hay Là Nhẹ Một Chút.
CHƯƠNG 510: MẠNH MỘT CHÚT HAY LÀ NHẸ MỘT CHÚT.
Bạch Nguyệt: "..."
Cái này...
Cô vẫn luôn không phải loại người mặt dày mày dạn, trước kia sẽ không nói những lời như vậy, bây giờ chắc chắn càng không.
Cúi đầu.
"Xấu hổ sao?" Hình Thiên quan sát cô, trong mắt xẹt qua một tia sáng, khóe miệng khẽ nhếch: "Thật ra, đàn ông rất thích nghe những lời này."
"Anh cũng thích?" Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh.
Hình Thiên khẽ nhướng mày, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên mừng rỡ, dường như nghĩ tới chuyện gì đó: "Thích, hay là em nói cho anh nghe đi."
Bạch Nguyệt xoay người, đưa lưng về phía anh, rất ngượng ngùng: "Dù sao những lời này cũng sẽ không nói trước mặt người khác, không cần luyện tập đâu."
Anh ôm cô vào lòng, giọng nói khàn khàn: "Không thể thỏa mãn anh được sao?"
"Hả?" Bạch Nguyệt quay đầu nhìn anh.
Anh dựa sát người cô quá rồi.
Cô đối mặt với ánh mắt của anh, nhìn thấy dục vọng trong mắt anh: "Bây giờ đứa bé còn chưa tới ba tháng, không thể vận động kịch liệt."
"Cho nên, nhìn anh nhẫn nhịn vất vả như vậy, không thể nói cho anh nghe được sao? Tối nay anh không ngủ được mất."
Bạch Nguyệt liếm môi: "Em, em xấu hổ."
Cô thở ra một tiếng.
Anh đặt tay lên bụng cô: "Có gì mà xấu hổ, em chỉ nói cho mình anh nghe, ở đây cũng không có những người khác, được không?"
"Ừm, lần sau, lần sau lại nói." Cô đẩy tay anh ra, đối diện với anh, rõ ràng nhìn thấy sự thất vọng và tức giận trong mắt anh, trong lòng có chút không thoải mái.
Đàn ông mỗi khi cầu mà không được đều sẽ có vẻ mặt này sao?
Giống như u oán.
Cô kiễng chân, hôn lên mặt anh một cái.
"Chỉ như vậy thôi à?" Anh nhíu mày, vẫn không hài lòng lắm.
"Ngày mai bao giờ anh tới?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Chắc cũng vào khoảng thời gian này, từ hai giờ tới ba giờ, sao vậy?"
"Anh vội vàng như vậy rất vất vả, sau này đừng tới nữa, nghỉ ngơi cho tốt." Bạch Nguyệt quan tâm nói.
Ánh mắt Hình Thiên lạnh lùng, xoay người: "Không muốn anh đến thì thôi vậy."
Bạch Nguyệt nắm lấy tay anh: "Em không có ý này, mỗi lần anh chạy tới đây đều mất mấy giờ, thời gian ngủ cũng không có, chúng ta còn có rất nhiều chuyện cần làm, vội vã như vậy quá mệt mỏi."
"Không muốn gặp anh thì cứ nói thẳng đi." Hình Thiên lạnh lùng nói.
"Sao em có thể không muốn gặp anh chứ, em hận không thể mỗi ngày dính lấy anh, nhưng anh như vậy sẽ mệt chết." Bạch Nguyệt giải thích.
"Cho nên, vì không muốn anh mệt, dù không thể gặp anh cũng không sao?" Hình Thiên hỏi ngược lại, nhìn về phía cô.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Vẫn còn nhiều thời gian, chúng ta vất vả như vậy chính là vì sau này có thể vẫn luôn ở cùng nhau, anh biết không, em không phải là một người có tầm nhìn hạn hẹp."
Hình Thiên gõ đầu cô: "Theo ý em thì anh là một người tầm nhìn hạn hẹp, không biết tốt xấu."
Bạch Nguyệt ôm đầu, oán trách nói: "Anh nhẹ chút."
Hình Thiên nở nụ cười: "Vậy lúc tiến vào muốn anh nhẹ một chút hay mạnh một chút?"
Bạch Nguyệt: "..."
Anh thật đúng là một lời không hợp liền đùa giỡn lưu manh.
Cô cảm thấy anh có chút khác trước, hướng ngoại hơn trước kia rất nhiều, trước kia chỉ làm không nói, tương đối kín đáo, bây giờ...Cô có chút không chống đỡ được.
Hình Thiên nhìn cô không nói chuyện: "Vậy anh phải mạnh chút mới được."
"Cái đó..."
"Hả?" Ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô.
"Anh tới đây bằng đường nào, anh có biết cửa ra ở chỗ nào không?" Bạch Nguyệt hỏi.
Hình Thiên nhíu mi, muốn gõ đầu cô.
Bạch Nguyệt nhanh chóng ôm đầu.
Anh nhìn bộ dáng đáng thương tội nghiệp của cô, nhẹ nhàng cốc đầu cô một cái: "Có phải em muốn anh nghẹn chết không?"
Bạch Nguyệt nhìn anh cốc đầu cô nhẹ nhàng, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Lúc bọn họ còn ở trên đảo, hầu như mỗi ngày đều sẽ làm việc kia, sau này khi anh biết cô mang thai thì vẫn luôn nhẫn nhịn, quả thật đã rất lâu rồi.
"Cái đó..."
"Ừ?" Anh cúi đầu nhìn cô, cũng không quá chờ mong vào câu nói tiếp theo của cô, đã bị cô hắt nước lạnh vài lần, thật lạnh thật lạnh.
Bạch Nguyệt khó có thể mở miệng, cúi đầu.
Anh là người mà cô yêu nhất, anh vui, cô cũng sẽ vui, anh không vui, cô cũng không vui nổi.
Có một số việc, vẫn cần nói ra.
Cô ngột ngạt như vậy, anh cũng sẽ cảm thấy cô không mạnh mẽ phải không?
Cô không muốn khiến anh thất vọng.
"Em có thể dùng cách khác giúp anh." Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.
"Hả?" Trong mắt Hình Thiên xẹt qua một tia sáng.
Bạch Nguyệt cười khổ.
Mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng cô vẫn cảm thấy nói ra những lời này thật ngượng ngùng.
Hình Thiên xúc động cúi đầu hôn lên môi cô, đè cô lên tường khát vọng hôn sâu.
Hôn khoảng mười phút, hai người đều thở hổn hển, lúc này Hình Thiên mới buông cô ra.
Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, nở nụ cười.
"Anh đã từng nói với em, đối với em anh là vừa gặp đã yêu không?" Hình Thiên nói.
Bạch Nguyệt nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
A, không đúng.
Lần đầu tiên Cố Lăng Kiệt gặp cô đã trực tiếp "làm" cô.
Trong ký ức của cô, lần đầu tiên gặp anh là trong một nhiệm vụ.
Qủa thật anh đối xử với cô vô cùng tốt, chỉ mới gặp nhau hai lần anh đã mua đồ trang điểm đắt tiền cho cô.
"Em thì sao, có phải vừa gặp đã yêu anh không?" Hình Thiên truy hỏi.
"Là lâu ngày sinh tình, tính cách của em khá là chậm nhiệt, không dễ dàng vừa gặp đã yêu." Bạch Nguyệt trả lời.
"Cho nên, khuôn mặt của anh không phải là lý do em thích anh." Hình Thiên gật đầu, ý tứ sâu xa nói: "Anh sẽ cố gắng."
"Cái gì? Cố gắng cái gì?" Bạch Nguyệt cảm thấy những lời này của anh có chút kỳ quái.
"Không phải em nói là lâu ngày sinh tình sao?" Hình Thiên nhíu mày.
Bạch Nguyệt sửng sốt ba giây mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, trong nháy mắt mặt đỏ bừng như muốn chảy máu, hắng giọng một cái, muốn giảm bớt ngượng ngùng.
Hình Thiên nhìn bộ dáng xấu hổ ngượng ngùng của cô, cười lớn: "Đùa em thôi, bây giờ anh đưa em về, ngày mai gặp lại."
"Ách..."
"Đại khái cũng sẽ vào khoảng thời gian này, em không cần tới, hơn nữa, em đừng tùy tiện tiến vào địa đạo này, bên trong có bẫy, không cẩn thận khởi động nó, có là ông trời cũng không cứu được em." Hình Thiên dặn dò.
"Địa đạo này có bẫy sao?"
Cô đi lâu như vậy cũng chưa từng đụng phải.
"Em đi về phía trước thêm một ngàn mét là biết thôi." Hình Thiên chắc chắn nói.
"Địa đạo này là ba anh nói cho anh sao?" Tâm lý Bạch Nguyệt có một loại cảm giác kỳ lạ.
Cố Lăng Kiệt vẫn giữ một vài bí mật nhỏ với cô.
Tuy rằng không ảnh hưởng quá lớn.
Hoặc là cô tự cho rằng mình khác với những người khác, cho nên yêu cầu cũng quá cao rồi.
Cô không nên như vậy.
"Thật có lỗi, không nói trước với em." Hình Thiên nói.
Bạch Nguyệt nở nụ cười: "Anh không nói chắc chắn là có lý do, em không sao."
"Ừm, ngày mai gặp, em đừng quên em đã đồng ý với anh cái gì." Hình Thiên trầm giọng nói.
Cô đồng ý?
Bạch Nguyệt nhớ tới cái gì đó, cúi thấp đầu xuống.
Anh nắm tay cô đi trở về.
Xung quanh rất yên tĩnh, Bạch Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân của anh, trong lòng yên ổn không ít.
Ít nhất, có anh bên cạnh, cô không cần sợ hãi bất cứ thứ gì.