Chương 365: Giữ Cô Bên Cạnh Mãi Mãi
CHƯƠNG 365: GIỮ CÔ BÊN CẠNH MÃI MÃI
Anh nhìn cô thâm thúy, dùng giọng điệu ra lệnh, hoàn toàn không cho cô có cơ hội để từ chối, giống như tuyên bố chuyện gì đó rất quan trọng.
Trần Niệm do dự.
Dù sao Stephen là anh nhường lại cho Lưu San, sau này cô và anh sẽ thường xuyên chạm mặt, anh là ông chủ của cô, cô không cần thiết phải làm căng với anh.
“Anh Cố có chuyện gì sao?” Trần Niệm ôn hòa hỏi.
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng đáp lại, ánh mắt nhìn cô thật sâu: “Nói chuyện ở nơi này quả thực không được tiện cho lắm, đi theo tôi.”
Anh đứng dậy, hai tay đút túi quần, đi thẳng ra ngoài cửa.
“Tính khí xấu thế chứ, Tiểu Niệm, cậu đừng đi.” Lưu San kéo tay Trần Niệm nói với vẻ không vui.
“Tớ đi xem tình hình thế nào, nhiều nhất là mười phút, đợi tớ một lát.” Trần Niệm đáp lại Lưu San, nhìn Alan nói: “Anh có thể chờ em mười phút được không?”
Alan mỉm cười gật đầu: “Có việc gì cần thì gọi điện thoại cho tôi, tôi luôn mở máy chờ em.”
“Tôi biết rồi.” Trần Niệm trả lời, ra cửa, đi theo Cố Lăng Kiệt ở khoảng cách xa xa.
Anh đi tới một hành lang xanh thì dừng lại, nhìn bụi hoa Kim Ngân đang nở rộ.
Trần Niệm đứng phía sau anh.
“Em có biết hoa này tên gì không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Là hoa kim ngân, lúc tôi còn nhỏ, ở trong cô nhi viện có trồng rất nhiều loài hoa này. Dì chăm sóc chúng tôi nói hoa kim ngân rất tốt, có tác dụng thanh nhiệt tiêu sưng, thanh lọc giải độc, hoa nở từ tháng năm đến tháng mười hai, nở bốn lần nhưng thời gian rất ngắn, chỉ khoảng một tuần, mỗi lần ra hoa, dì trong cô nhi viện luôn đưa chúng tôi tới hái, sau khi hái xong sẽ đem đi phơi trên các nong trúc.
Tôi nhớ mỗi lần răng tôi bị sưng đến phát đau, dì đều lấy hoa kim ngân pha nước cho tôi uống, tôi uống một ngày thì hết sưng, hiệu quả rất tốt.” Trần Niệm hái một bông hoa kim ngân, chơi đùa trong tay.
Cố Lăng Kiệt xoay người đối mặt với cô, nhìn xuống khuôn mặt thanh tú không tỳ vết của cô.
Quả thực lúc nhỏ Bạch Nguyệt cũng lớn lên ở cô nhi viện, vì vậy, nói ra, rất chân thực, ngay cả vẻ mặt khi nhớ lại cũng chìm sâu trong sự ấm áp và dịu dàng.
Hiển nhiên Bạch Nguyệt phẫu thuật thẩm mỹ không phải vì để xinh đẹp, có lẽ, chỉ là vì để anh không nhận ra cô, nhưng... là vì sao?
Tim Cố Lăng Kiệt như bị ai đó bóp chặt nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh lại.
“Alan là người nước Anh, em phải đi cùng tôi trở về nước A, tôi đã nói rồi, buổi tối em phải ở trong nhà, một tháng chỉ được nghỉ bốn ngày, sẽ không cản trở mối quan hệ giữa hai người chứ?” Cố Lăng Kiệt hỏi với ý thăm dò.
“Tôi sẽ sắp xếp hợp lý, Alan có kinh doanh ở nước A, sau khi anh ấy trở về nước đưa sợi dây chuyền cho bà nội anh ấy thì sẽ tới nước A.” Trần Niệm giải thích.
“Nghe có vẻ hai người rất thân thuộc, lúc trước em phỏng vấn có nói em và bạn trai đã chia tay rồi, em và Alan chắc không phải chỉ mới quen biết mấy ngày chứ?” Cố Lăng Kiệt suy đoán.
Trần Niệm hơi mỉm cười: “Giống như Alan đã nói, có người quen biết mười năm nhưng đến khi gặp mặt lại giống như người dưng nước lã, cũng có một số người chỉ mới quen biết mấy ngày đã có thể tôn trọng nhau cả đời, duyên phận sẽ không quan tâm đến thời gian dài hay ngắn, mà là đúng thời gian, đúng thời điểm, đúng trường hợp xuất hiện đúng người.”
“Đúng thời gian, đúng địa điểm, đúng trường hợp, đúng người dường như bốn điểm này rất khó.” Cố Lăng Kiệt nói mang ý vị sâu xa.
Trần Niệm gật đầu, rũ mắt xuống.
Cô và Cố Lăng Kiệt chính là không đúng thời gian, không đúng địa điểm, không đúng trường hợp, cuối cùng là không trở thành đúng người.
Cố Lăng Kiệt nhìn bộ dạng cúi đầu nghe theo của cô, hái một bông hoa kim ngân cài lên mái tóc cô.
Tim Trần Niệm đập lệch một nhịp, cảm thấy tư thế này của anh quá tùy tiện, cô vội vàng lấy xuống, nhìn anh với vẻ không vui.
Anh vẫn luôn kín đáo nhìn cô, khuôn mặt nghiêm túc giống như thể hành động lúc nãy không phải do anh làm.
“Nếu anh Cố không còn chuyện gì khác, tôi quay trở về trước, bạn của tôi và bạn trai của tôi vẫn đang đợi tôi.” Trần Niệm ném bông hoa kim ngân ở trong tay xuống đất.
“Đợi một lát. Tôi vẫn còn chuyện quan trọng chưa nói.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Trần Niệm lùi về sau một bước lớn, cúi đầu cung kính nghe.
“Điều kiện gia đình tôi tương đối đặc biệt, một mình tôi mang theo hai đứa nhỏ, tôi thường xuyên phải đi công tác, xã giao, tiếp khách, mở hội nghị, tăng ca, trong nhà chỉ có một mình em chăm sóc mấy đứa nhỏ, nếu thời gian hẹn hò của em bị xung đột thì làm thế nào?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Anh Cố yên tâm, tôi sẽ sắp xếp thời gian hợp lý.”
“Hợp lý như thế nào?” Cố Lăng Kiệt truy hỏi.
“Thời gian của Alan rất tự do, tôi có thể bảo anh ấy phối hợp với thời gian với tôi, sau khi tôi đưa hai đứa nhỏ đi học, vẫn còn chút thời gian rảnh.” Trần Niệm giải thích.
Sắc mặt Cố Lăng Kiệt xấu đi một chút, nói với vẻ kỳ quái: “Em nghĩ cũng tốt thật đấy. Tôi là người đàn ông độc thân, bạn trai em sẽ đồng ý để em đến ở cùng với tôi sao?”
“Alan là người cao thượng, sẽ không lấy lòng dạ tiểu nhân để suy đoán người khác, cũng sẽ không dùng lòng đố kỵ để chia rẽ người khác, anh ấy sẽ tôn trọng công việc của tôi.” Trần Niệm bảo vệ Alan.
“Em đừng quên điều kiện của tôi chính là trước khi vợ tôi trở về, em phải luôn chăm sóc các con tôi, những điều này tôi sẽ ký kết điều khoản hợp đồng với em, Alan là quý tộc nước Anh, cho dù anh ta đồng ý hình thức sinh hoạt của hai người thì người nhà của anh ta cũng sẽ không cho phép, em xác định muốn tới chỗ tôi làm việc? Em là người thông minh chắc sẽ hiểu tôi chứ?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, quan sát kỹ biểu hiện của cô.
Trần Niệm ngẩng đầu nhìn Cố Lăng Kiệt: “Đối với anh Cố mà nói, điều anh cần suy nghĩ đó là rốt cuộc anh có muốn thuê một người như tôi không, còn những chuyện khác đều do bản thân tôi tự giải quyết, không liên quan đến anh.”
“Tương lai của em cũng là điều tôi cần phải xem xét, tôi không hy vọng đợi đến khi con tôi có tình cảm với em rồi em lại phủi mông rời đi vì lý do sắp kết hôn, như vậy cũng sẽ tạo nên thương tổn đối với các con tôi, em cảm thấy sao?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Mắt Trần Niệm phủ lên một tầng sương mù mơ hồ.
Sao cô cứ cảm thấy Cố Lăng Kiệt đang ép cô phải chia tay với Alan?
“Yên tâm, nếu đã đồng ý điều kiện của anh đương nhiên tôi sẽ thực hiện theo, đồng thời tôi hy vọng anh Cố hiểu rõ, hợp đồng là hai phía, trước khi anh lấy vợ khác cũng không thể tùy tiện đuổi việc tôi, điều này anh Cố có thể làm được chứ?” Trần Niệm thương lượng ngược lại.
“Đương nhiên, đợi sau khi ký hợp đồng sẽ không phát sinh những chuyện như bây giờ nữa. Khi nào em có thể ký hợp đồng đây?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Một tuần sau đi, sau khi trở về nước A tôi sẽ liên lạc với anh Cố.”
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
“Vậy tôi đi trước.” Trần Niệm vội vàng xoay người, bước nhanh về phía con đường đầy cỏ xanh.
Cố Lăng Kiệt gắt gao khóa chặt bóng lưng cô, mãi đến khi cô đi khuất tầm nhìn, anh mới cúi người nhặt bông hoa kim ngân Trần Niệm đã vứt lên.
Hoa kim ngân hay còn gọi là Tịnh Đế Liên, là loài lưỡng tính, với ý nghĩa vĩnh viễn không xa rời.
Anh không biết nguyên nhân Bạch Nguyệt thay đổi họ tên thay đổi ngoại hình và DNA là gì, nhưng trừ Bạch Nguyệt ra, anh sẽ không cưới người phụ nữ nào khác, anh có thể giữ cô ở bên cạnh mãi mãi...