Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 542: Mỗi Dáng Vẻ Của Cô, Anh Đều Thích​




CHƯƠNG 542: MỖI DÁNG VẺ CỦA CÔ, ANH ĐỀU THÍCH
Lưu San uống hết ly rượu, cười khẽ ra tiếng: “Anh không cho phép, dựa vào cái gì? Dựa vào thân phận Tổng thổng của anh sao, hay là dựa vào sự thật có người người vợ không công khai của người vợ không công khai của mình.”
“Dựa vào anh yêu em.” Thẩm Diên Dũng bật thốt lên.
Lưu San cười đến nước mắt sắp chảy ra: “Anh yêu tôi, cho nên anh chĩa mũi nhọn vào ba mẹ tôi, anh yêu tôi, cho nên hại chết ba mẹ tôi, anh yêu tôi, cho nên ép tôi sinh ra Tiểu Bai giam cầm sự tự do của tôi, nếu đây là yêu, vậy ngại quá, tôi không cần.”
Thẩm Diên Dũng tiến lên, bắt lấy tay Lưu San, sức lực có chút mạnh, kiên định hỏi: “Em muốn như thế nào mới chịu tin?”
Lưu San muốn hất tay anh ta ra nhưng không bỏ được, trực tiếp không giãy giụa nữa, lạnh lùng nhìn anh: “Anh yêu tôi hay không, tôi căn bản không quan tâm, bởi vì, tôi, không, yêu, anh.”
Lưu San nói rõ ràng từng chữ từng chữ.
Thẩm Diên Dũng chỉ cảm thấy tim đau như sắp vỡ ra, cúi đầu, hôn lên đôi môi bướng bỉnh của cô, sức lực thô bạo, giống như đang trừng phạt.
Lưu San lui về phía sau, anh đè sau gáy cô ấy làm cô không thể lui lại, lưỡi hồng tiến vào trong miệng cô.
Lưu San không hề suy nghĩ cắn lên đầu lưỡi của anh.
Một nỗi đau đớn kịch liệt xông lên trí não anh, anh không lui lại, chỉ nhìn Lưu San say đắm, trong mắt là thương tiếc, áy náy, đau khổ.
Nếu làm anh đau, cô có thể nguôi giận, anh không sợ đổ máu, chỉ sợ cô rời đi.
Lưu San nếm thấy vị máu tanh ngọt của anh đang lan tràn trong miệng.
Anh cắn môi cô, cô không thể phun ra, chỉ có thể nuốt xuống, cổ họng, dạ dày, như thiêu như đốt.
Cô chỉ có thể buông đầu lưỡi của anh ra.
Cô cho rằng anh tách ra, nhưng không, anh lại tiếp tục hôn cô.
Lưu San tát lên mặt anh ta một cái, vang lên tiếng chát, anh ta cũng không hề để ý, trực tiếp bế cô lên rồi thả xuống giường.
Lưu San tức giận, liều mạng đẩy Thẩm Diên Dũng, một người tuấn mỹ như anh khi nổi điên lên thật sự giống y như thú hoang.
“Thẩm Diên Dũng, anh đừng như vậy, tôi đã là vợ của người khác rồi.” Cô tức giận thét to.
Anh đè đôi tay cô ấy ở hai bên người, tròng mắt đỏ tươi, không có lý trí nói: “Chồng của em chỉ có thể là anh, người khác, ai, nói.”
“Anh đúng là bất chấp lý lẽ, đừng quên, anh đã kết hôn, nếu như anh chạm vào tôi, tôi sẽ chụp ảnh anh, Tổng thống đại nhân cưỡng hiếp phụ nữ có chồng, tiêu đề này, cũng đủ để anh rớt khỏi vị trí Tổng thống.” Lưu San cảnh cáo nói.
“Rớt đi, anh cũng không muốn làm, vì cái vị trí Tổng thống này anh đã hi sinh quá nhiều rồi, tùy ý đi.” Anh chán nản nói, cúi đầu, hôn lên môi cô.
Lưu San vặn vẹo thân thể phản kháng.
Anh hôn dọc theo môi cô xuống dưới, cách lớp quần áo hôn lên *** của cô.
Lưu San gấp đến mức đầu đầy mồ hôi.
Sau khi trở về cô có nghe ngóng tình hình trong nước.
Cô biết ba mẹ anh vừa mới mất, cô cũng biết chuyện của Thịnh Đông Quang, cô cho rằng anh sẽ trốn tránh không gặp cô.
Hình như, có chút khác xa với tưởng tượng của cô rồi.
Reng reng reng reng.
Chuông báo cháy trong khách sạn vang lên.
Lưu San ngừng lại: “Cháy.”
Anh tiện thể kéo quần trong của cô xuống, hôn lên môi cô: “Anh không quan tâm.”
“Anh bị bệnh thần kinh à, anh không muốn sống như tôi vẫn muốn. Đi xuống.” Lưu San sốt ruột nói.
Anh mở dây lưng, khóa kéo quần, nôn nóng tiến vào.
Đau.
Lưu San nhíu chặt mày, há mồm cắn lên vai anh.
Anh hừ nhẹ một tiếng, ôm lấy bộ phận ** của cô, khiến cho hai người gần gũi càng thêm chặt chẽ.
Anh biết làm sao để cô có thể lên đỉnh nhanh hơn.
Lưu San không muốn, nhưng khăng khăng……
Rất nhiều chuyện không phải bản thân mình có thể khống chế được.
Hai người bọn họ ở bên nhau hai năm, quá quen thuộc với thân thể của nhau, cô chán nản, không biết nói gì, hối hận, ngã vào trên gối đầu thở dốc.
Thẩm Diên Dũng biết phản ứng này của cô thể hiện điều gì, sáng tỏ thông suốt: “Hai người không có như vậy, đúng không, anh có thể cảm giác được, em chỉ có mình anh.”
Lưu San đẩy anh: “Chúng ta nhanh lên, rồi anh cút đi cho tôi.”
Trong mắt Thẩm Diên Dũng xẹt qua một tia sắc bén: “Cái gì nhanh, cái này sao?”
Lưu San xấu hổ, lúc Thẩm Diên Dũng nổi điên, ai cũng không thể tranh luận với anh, tranh luận không lại: “Anh đi xuống cho tôi.”
“Lưu San, em không thể như vậy được, em vừa thỏa mãn xong đã lập tức không quan tâm tới anh hả?” Anh tức giận thở hổn hển, cũng không có ý muốn đi xuống chút nào.
“Anh có bệnh à, chuông báo cháy bên ngoài cũng kêu rồi, Thẩm Diên Dũng, chỉ số thông minh của anh rơi trên mặt đất rồi, biết không hả?” Lưu San giận dữ nói.
Thẩm Diên Dũng nhìn cô say đắm, cho dù vừa rồi cô tính tình quái gở, nhưng là Lưu San, vẫn là Lưu San của anh.
Anh cúi đầu hôn cô, một chút một chút lại một chút: “Nếu có thể mãi mãi như thế này với em, anh không cần chỉ số thông minh.”
“Thẩm Diên Dũng, trong đầu anh đều là đồ trang trí, anh làm Tổng thống thế nào vậy, trách không được…… đều trở thành không có đầu óc rồi.” Cô lui về phía sau.
Anh muốn chặt hơn, nên anh ta rất kiên nhẫn hôn cô.
Cô quay mặt đi, đẩy mặt của anh.
Anh buông tay cô ra, biết cô còn thích một cách khác của anh.
Cả người Lưu San run rẩy, tát một cái lên mặt anh.
Anh cũng không tức giận chút nào, cầm tay cô, đặt vào trong miệng rồi hôn.
Trong miệng anh quá nóng, cô rút tay mình ra, lau nước miếng lên trên người anh.
Thẩm Diên Dũng cười nhẹ nhàng.
Mấy ngày này anh sống không tốt, vô cùng không tốt, bên cạnh, xung quanh đều là chuyện không vui.
Từ sau khi cô đi, anh không có một chút gì là vui vẻ, nhưng bây giờ cô đã trở về, tất cả phiền phức, khó khăn, buồn phiền, anh đều cảm thấy không là gì cả.
Mất mà tìm lại được, cho nên vô cùng quý trọng và vui sướng.
Anh lại hôn lên môi cô, Lưu San quay đầu đi, anh theo đó hôn lên vành tai cô, thân mật kêu: “Heo nhỏ.”
Lưu San bị anh hôn, đẩy mặt anh ra: “Ai là heo nhỏ.”
Anh lại cầm tay cô lên, hôn vào lòng bàn tay cô.
Cô thấy phiền, không thích anh dính người như vậy, làm cho cô nóng đến khó chịu, càng ngày càng nóng hơn, một tia giận dữ hiện lên từ nơi đáy mắt.
Anh cười, hôn lên gương mặt cô, mắt, trán, mũi, lại quay về môi.
Lưu San dùng sức đẩy anh, đẩy không được, cô ấy dứt khoát giả chết, không thèm động đậy nữa.
Trong lòng Thẩm Diên Dũng có chút ấm áp.
Trước đây cô cũng thích giả chết như vậy, giả vờ một lúc, nhưng cũng không giả vờ được bao lâu đã cười lên khanh khách, tâm trạng của anh trở nên đặc biệt tốt.
Bọn họ xa nhau bảy tháng, mỗi dáng vẻ của cô, vui vẻ, đau lòng, nghịch ngợm, phá phách, gây chuyện, làm sai, anh đều nhớ rõ, mỗi một dáng vẻ của cô, anh ta đều thích.
Anh không tập trung hưởng thụ một mình, tách ra, cầm lấy mắt cá chân của cô rồi hôn lên chỗ kia.
Lưu San bị dọa ngồi bật dậy, lưng dựa vào lưng giường.
Anh nâng cằm cô muốn hôn lên.
Cô che miệng mình lại.
Vừa rồi anh mới hôn lên chỗ kia của cô, cô vặn vẹo, tức giận nói: “Lửa sắp cháy đến đây rồi, chết cháy rất thảm, đầu óc của anh toàn đậu hũ hả?”
“Không có cháy, có lẽ là người của Bạch Nguyệt cố ý làm.” Thẩm Diên Dũng giải thích nói.
Lưu San dừng một chút, trong mắt hiện lên một tia phức tạp: “Chúng ta cũng không nên như vậy, anh có vợ, tôi có chồng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK