Chương 847: Bảo Vệ Bí Mật Có Đáng Không?
CHƯƠNG 847: BẢO VỆ BÍ MẬT CÓ ĐÁNG KHÔNG?
Lưu San nghĩ.
Trước kia, cô là một người rất cần sự tôn nghiêm, cãi nhau với người yêu, cho dù là lỗi của ai, đều chưa từng cúi đầu nói xin lỗi một lần.
Bây giờ nghĩ lại, bản thân cô trong quá khứ thật trẻ con quá.
Nhận sai, không phải là mất mặt, mà là chứng minh cho việc cô đã trưởng thành rồi.
Lưu San ngẩng đầu, nhìn Thẩm Diên Dũng: “Bội ước là lỗi của tôi, lẳng lơ là lỗi của tôi, quá dễ dàng quên một người là lỗi của tôi, dễ dàng yêu người khác là lỗi của tôi, sai một lần rồi lại sai mãi là lỗi của tôi.”
“Sau này còn tái phạm không?” Thẩm Diên Dũng nhíu mày hỏi.
“Không đâu.” Lưu San thuận theo ý của anh.
Thẩm Diên Dũng nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt bỗng sáng lên, vẻ mặt rất mất tự nhiên: “Tôi tha thứ cho cô.”
Lưu San mím môi, khẽ buông mắt che giấu đi mọi cảm xúc, gãi gãi đầu: “Cảm ơn.”
“Có điều, đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho cô, còn nữa, cô đừng mong tôi sẽ lấy cô, cô đã không còn tư cách này nữa rồi.” Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói.
Lưu San đứng dậy: “Bao giờ thì tôi có thể đi?”
“Đi?” Thẩm Diên Dũng nhíu chặt mày, nhìn cô với vẻ mất bình tĩnh.
“Không phải anh nói là, chỉ cần tôi cầu xin tha thứ, anh sẽ thả tôi sao? Vừa nãy tôi đã cầu xin anh rồi, anh cũng đã tha thứ cho tôi rồi.” Lưu San không hiểu nổi.
Thẩm Diên Dũng mím môi, nhìn cô: “Cô thật lòng hối lỗi sao? Đợi đến lúc cô thật lòng biết ăn năn, tôi sẽ thả cô đi.”
Thẩm Diên Dũng quay người rời đi.
Lưu San híp mắt lại, Thẩm Diên Dũng bây giờ thường xuyên trở mặt, lúc nào cũng vậy, vừa nãy không phải lại trêu đùa cô đó chứ?
Thật lòng hối lỗi?
Cô hối lỗi cái gì cơ chứ!
Rosen chui ra từ dưới gầm giường, nhìn Lưu San với ánh mắt sâu sắc.
Lưu San nghĩ chuyện mà cô hạ mình xuống chắc đã bị Rosen nhìn thấy rồi, cô thấy xấu hổ vô cùng, cười nói: “Đại trượng phu, co được duỗi được, Hàn Tín còn từng bò qua háng người khác đấy.”
“Ừm.” Rosen đáp, nhìn Lưu San với ánh mắt thâm sâu, rồi không nói gì nữa.
Anh nhìn ra được, Thẩm Diên Dũng thích cô, cái gì mà bảo cô phải biết thành tâm hối cải, còn chẳng phải là muốn cô phải chủ động bước đến bên cạnh anh ta sao.
“Cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ ở đây.” Rosen khẽ nói.
“Cái đó, chúng ta cứ làm chị em cũng được, tôi không muốn yêu đương nữa, haha.” Lưu San nhắc nhở trước, sợ Rosen sẽ hiểu lầm, sau này sẽ đau khổ.
“Tôi biết rồi.” Rosen đáp.
“Sau này có cơ hội, giúp chị đây xin một cái TV, hihi.” Lưu San híp mắt cười nói.
“Ngày mai tôi đưa cho chị một cái điện thoại, ở đây có mạng, chị giấu điện thoại đi.” Rosen nhắc nhở.
Lưu San gật đầu: “Cảm ơn.”
“Tôi đi ra ngoài đây.” Rosen rời đi, lập tức, căn phòng liền yên tĩnh.
Lưu San nhìn vào hư không, đúng là quá yên tĩnh rồi, cô còn nghe được cả tiếng tim đập, cảm giác này chẳng thoải mái chút nào, còn chưa nghĩ đến, nước mắt đã từ hốc mắt chảy ra, vì đã nín nhịn quá lâu, cũng tích lại nhiều nước, dường như muốn bùng nổ.
Cô không chịu nổi áp lực này, ngồi bệt xuống.
Cửa bị mở ra, cô còn chưa kịp lau đi nước mắt, thấy người đến là Rosen.
Lưu San thắc mắc: “Sao cậu lại quay lại?”
Rosen nhìn thấy nước mắt của cô liền nhíu mày, cầm điện thoại đưa cho cô: “Đây là điện thoại mà trước kia tôi không dùng, tôi đã kết nối mạng rồi, bên trong là sim của tôi, tôi đã nạp vào đó ba triệu tiền điện thoại rồi, chị muốn gọi cho ai cũng được.”
Lưu San lau nước mắt: “Điện thoại tôi cầm đây rồi, nhưng sim thì không được, chút nữa tôi định dạng lại điện thoại, nếu như bị Thẩm Diên Dũng phát hiện, tôi sẽ nói là tôi trộm được, nhưng nếu như dùng sim của cậu, thì tôi lại liên lụy đến cậu, tôi cũng không cần liên lạc với ai cả.”
Câu nói cuối cùng, giọng nói của Lưu San nhỏ đi.
Cô nở nụ cười tươi, nhanh chóng chuyển chủ đề nói: “Có điện thoại, thì có thể xem phim rồi, đột nhiên nhìn thấy hi vọng, cuộc sống sau này của tôi lại sáng rực rỡ rồi.”
“Nếu chị buồn thì cứ khóc đi, khóc ra được thì sẽ dễ chịu đôi chút, tâm trạng cũng không nặng nề nữa.” Rosen dịu dàng nói.
“Ha, khóc nhiều không tốt cho mắt, tôi khóc chỉ vì không có gì để xem phim, bây giờ…” Lưu San lắc lắc điện thoại: “Tôi có phim xem rồi, cậu tháo sim ra đi, nhanh lên.”
Lưu San lại đưa điện thoại cho Rosen.
Rosen lo lắng nhìn cô.
Lưu San nhìn thấy sự đồng cảm từ trong ánh mắt của anh.
Cô không muốn người khác cảm thấy mình đáng thương, không thích người khác thương hại cô.
“Nếu cậu còn dùng ánh mắt này nhìn tôi, có tin là tôi không cần một người em trai như cậu nữa không?” Lưu San nghiêm túc nói.
Rosen thu lại ánh mắt, tháo sim ra, đưa điện thoại cho Lưu San.
Lưu San reset lại cài đặt điện thoại, nằm lên giường, vẫy vẫy tay với Rosen: “Cậu mau trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn nhiều chuyện cần cậu làm đấy, đợi tôi nghỉ ngơi tốt rồi, tôi sẽ tới giúp cậu.”
Rosen gật đầu: “Vậy tôi đi đây, vừa nãy anh Thẩm rời đi rồi, một lúc nữa chắc sẽ trở về, chị điều chỉnh âm thanh nhỏ chút.”
“Tôi chui dưới chăn xem, anh ấy có đột nhiên bước vào, cũng không phát hiện được, yên tâm đi.” Lưu San cười khúc khích nói.
Rosen ra ngoài, cô thật sự giấu mình vào trong chăn, điều chỉnh âm thanh xuống mức nhỏ nhất, xem những bộ phim điện ảnh hài hước.
Xem hết bộ này đến bộ khác, xem đến lúc buồn ngủ, cô tắt máy, giấu điện thoại xuống dưới gối rồi ngủ.
Buổi sáng tỉnh dậy, mở mắt ra, cô ngờ ngẫn, tâm trạng nặng trĩu, chua xót, giống như bị cái gì đó ép phải, cụ thể là cái gì, cô cũng không rõ.
Cửa bị mở ra.
Một nữ giúp việc bước vào: “Anh Thẩm kêu cô ra ngoài.”
“Ồ.” Lưu San rời giường, thay quần áo mất một lúc lâu, cô sợ điện thoại sẽ bị phát hiện, liền tắt máy, giấu vào một chiếc chăn trong tủ.
Cô ra ngoài, không có người.
Cô căn bản là một người mù đường, vốn muốn đến phòng khách, nhưng lạc đường rồi, nhìn thấy người yêu của Thẩm Diên Dũng đang đi dạo trong vườn, cô biết điều rời đi.
Trên đường, cô gặp được người giúp việc sáng nay gọi cô dậy.
Người giúp việc hơi mất kiên nhẫn: “Cô đi đâu vậy? Đi khắp nơi tìm không thấy cô, anh Thẩm đợi cô cũng mất kiên nhẫn rồi, nếu anh ấy mà tức giận, xem tôi có lột da cô ra không?”
Nếu như đổi lại là tính cách trước kia của Lưu San, thì cô sẽ: đến đây, đánh một trận, xem ai lột da ai.
Nhưng tính cách hiện nay của cô, không muốn dây dưa với đám người này, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cô đi theo người giúp việc vào phòng khách, nhìn thấy Thẩm Diên Dũng đang ngồi ở vị trí chủ nhà.
Cô bỏ xuống sự kiêu ngạo của mình.
Thẩm Diên Dũng nhìn chằm chằm vào cô.
Cô gầy hơn trước kia rất nhiều, rất nhiều.
Lúc nhỏ cô còn mũm mĩm, đôi mắt to to, gương mặt tròn như quả trứng, rất đáng yêu.
Nhưng cô bây giờ, bốn mươi lăm cân cũng không được, rất gầy.
“Nghĩ kĩ chưa? Có hối lỗi không?” Thẩm Diên Dũng lạnh lùng hỏi.
Lưu San ngẩng đầu nhíu mày nhìn anh.
Thẩm Diên Dũng thời trẻ, chơi đùa tình cảm của con gái, từ Hoa Tiên đến em gái của Giang Hành Duật, cưới Hoa Tiên rồi còn bao dưỡng cô ta vài năm, Thẩm Diên Dũng bây giờ, người đẹp vẫn vây quanh như trước, cô không biết là cô ngốc hay là cô vô tri, bảo vệ cái bí mật này, có đáng không?