Chương 989: Mục Uyển Là Của Tôi
CHƯƠNG 989: MỤC UYỂN LÀ CỦA TÔI
“Vậy thì đã sao, chẳng lẽ bạn gái của mấy người đều còn trinh hết à? Có nhiều cô có khi còn nát hơn, nếu yêu thì không cần để ý đến quá khứ của cô ấy, còn nếu không thích thì đừng trêu chọc.” Trần Gia Huy tức giận nói.
Mục Uyển mỉm cười, cô có ấn tượng rất tốt với Trần Gia Huy, anh cho cô cảm giác giống như một cậu em hàng xóm.
Nhưng càng ấn tượng tốt, cô càng không thể kéo anh vào trong cuộc sống của mình.
Cô bước vào.
“Đến rồi, đến rồi.” Không biết ai đã lên tiếng trước.
Hình như bọn họ sợ cô biết là họ đang thảo luận về cô.
Mục Uyển làm như không nghe thấy, đứng cạnh Trần Gia Huy.
“Mục Uyển, cô chơi bài không?” Mặc Uyên gọi cô nói.
“Tôi không biết chơi.” Mục Uyển nói.
“Không sao, tôi dạy cô.” Mặc Uyên cười dịu dàng nói.
Mục Uyển không muốn làm anh mất mặt, đồng thời có thể chơi cùng nhau sẽ dễ dàng tiến vào cuộc sống đối phương.
Nếu cô không chơi cùng bọn họ, sau này bọn họ sẽ không dẫn cô đi nữa.
Cô gật đầu.
Chàng trai ngồi cạnh Mặc Uyên chủ động nhường vị trí.
Mục Uyển qua đó ngồi.
“Tôi cũng muốn chơi.” Trần Gia Huy nói rồi đẩy đám người ra.
“Rất đơn giản, ở đây chỉ có tôi là nhà cái, nếu bài cô lớn hơn tôi thì cô thắng, nếu bài cô cùng bài tôi thì tôi thắng, ba lá bài giống nhau là lớn nhất, tiếp theo là đồng hoa, rồi tới thuận tử, đúng rồi, lá bài cuối cùng là lớn nhất, trong đó thuận tử có thể nhân gấp đôi, đồng hoa thì nhân gấp ba, ngoài việc tôi đưa cô gấp năm lần thì những người tham gia chơi đều phải đưa cô 300 nghìn.” Mặc Uyên kiên nhẫn giải thích.
Mục Uyển lặng lẽ nhìn Mặc Uyên, giọng nói của anh rất hay, có từ tính, rất dịu dàng.
Có lẽ đã lâu rồi cô không gặp anh Húc Dương, cho nên khi cô tiếp xúc với anh, hình như cô thật sự nhìn thấy anh Húc Dương, nhất thời ánh mắt cô nhìn chằm chằm khuôn mặt anh.
Mặc Uyên nở nụ cười: “Chúng ta bắt đầu thôi.”
“Vâng.” Mục Uyển đáp.
“Cô ấy rất đáng yêu.”
“Cũng rất xinh đẹp.”
“Tôi muốn theo đuổi cô ấy.”
“Tôi cũng muốn theo đuổi cô ấy.”
“Cút.”
Mục Uyển ngó lơ chuyện họ đang thảo luận, thấy bọn họ đều đặt mấy trăm nghìn.
Cô lấy 300 nghìn trong túi xách ra đặt trước mặt.
Những người xung quanh cô đều đặt rất nhiều tiền.
Cô thật sự xấu hổ, nếu thua thì mấy người này cùng nhau thua tiền, nhưng nếu thắng thì Mặc Uyên phải đưa rất nhiều tiền.
Mặc Uyên rất sảng khoái, cầm ba lá bài cuối, trực tiếp lật lên cho mọi người cùng xem.
Anh là đồng hoa.
“Ồ…” Có một người khẽ cảm thán.
Mục Uyển nhớ hình như đồng hoa phải nhân gấp ba.
Bên cạnh Mặc Uyên có một người chuyên đi thu tiền: “Nào, nào, đưa tiền đây, đưa tiền đây, ha ha ha.”
Mục Uyển nhìn bài mình, là thuận tử.
“Ồ…” Trong đám người lại có ai đó thốt lên: “Vậy mà là thuận tử, thật xui xẻo, đụng phải đồng hoa.”
Mục Uyển không hiểu, nhìn Mặc Uyên hỏi: “Giờ tôi phải đưa anh gấp ba hay gấp đôi vậy?”
Mặc Uyên nở nụ cười.
Cô thật sự không biết mà.
“Cô phải đưa gấp ba.” Mặc Uyên nói.
“Ồ.” Mục Uyển lấy tiền ra đưa cho người thu tiền bên cạnh Mặc Uyên.
Bọn họ chơi mười ván.
Vận may của Mặc Uyên rất tốt, đều lấy được lá bài lớn.
Mục Uyển cũng thắng Mặc Uyên ba ván, lá bài cô cũng rất tốt, mặc dù không có ba lá giống nhau, nhưng ba ván thắng Mặc Uyên đều là đồng hoa, thua một chút cũng không tính là nhiều.
Nhân viên phục vụ đi tới cung kính hỏi Mặc Uyên: “Các anh có muốn mang thức ăn lên không?”
Mặc Uyên đã thắng rất nhiều, vì vậy cũng không thể ngừng trước, anh hỏi bọn họ: “Các anh muốn chơi tiếp hay ăn xong rồi chơi?”
“Ăn cơm xong rồi chơi đi, tôi đói rồi, hơn nữa giờ vận may anh Mặc Uyên tốt như vậy, chúng tôi sợ rồi.” Có người nói.
“Vậy chúng ta ăn trước đi.” Mặc Uyên nói xong thì đứng dậy, nói với Mục Uyển đang đứng bên cạnh: “Lát nữa cô ngồi cạnh tôi đi.”
Ở đây, ngoài Trần Gia Huy thì cô không quen biết người nào khác. Hơn nữa, quả thật cô đến đây là tìm Mặc Uyên, lúc nhỏ cô cũng từng gặp Mặc Uyên rồi, do đó ngồi cạnh anh cũng khá thích hợp.
Bọn họ chuẩn bị một chiếc bàn tròn rất lớn, đủ 25 người ngồi.
Mặc Uyên ngồi ở vị trí chủ nhà.
Mục Uyển ngồi cạnh anh.
Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, rót rượu cho bọn họ.
“Cô thua bao nhiêu vậy?” Mặc Uyên hỏi Mục Uyển.
“Mấy trăm gì đó, tôi cũng không nhớ rõ, không thua nhiều.” Mục Uyển mỉm cười nói.
“Ừm, hình như tôi quên nói với cô một câu.” Mặc Uyên bất đắc dĩ nói.
“Nói điều gì?” Mục Uyển không hiểu hỏi.
Mặc Uyên cầm ly rượu vang lên cụng vào ly rượu trước mặt Mục Uyển mỉm cười nói: “Nếu cô thua thì tính tôi.”
Mục Uyển cũng cười cầm ly rượu lên cụng với Mặc Uyên, uống hết chút rượu ở trong ly.
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh lại rót cho bọn họ.
“Mặc Uyên, tôi tên Kim Huệ Bân, mong được làm quen với cô.” Có một càng trai giơ tay ra hiệu với cô.
“Ồ…” Mục Uyển đáp lại.
“Làm quen cái con khỉ, bạn gái anh còn ngồi cạnh kìa, anh biết xấu hổ không?” Trần Gia Huy trực tiếp châm chọc.
“Cô ấy không phải bạn gái tôi, là em gái tôi dẫn đến đây, bạn gái của cậu đâu, sao không dẫn tới đây?” Kim Huệ Bân cũng lật tẩy Trần Gia Huy.
“Chúng tôi chia tay rồi có được không? Cho nên không dẫn tới đây, lần trước không phải anh đã nói với tôi, anh thích phụ nữ hung dữ, còn để mắt tới một nhân viên phục vụ, anh có cua được cô nhân viên phục vụ đó chưa?” Trần Gia Huy mặt đỏ tía tai nói.
“Tôi chỉ nói đùa thôi, hơn nữa gu của con người sẽ thay đổi, đứng trước tình yêu chân thành, tất cả tiêu chuẩn đều là số không.” Kim Huệ Bân giải thích.
“Anh không phải là đùa, mà là không theo đuổi được, làm quen anh, làm quen con khỉ.” Trần Gia Huy không hề nể tình nói.
Mục Uyển bị Trần Gia Huy chọc cười.
Đã lâu rồi trong cuộc sống của cô không có buổi tiệc như thế này, cũng không có những con người như thế này.
Mặc dù anh em bọn họ tranh cãi, nhưng có thể nhìn ra tình cảm bọn họ rất tốt, không phải kiểu tức giận thật sự kia.
Cô thích kiểu qua lại đơn giản không có tâm cơ, rất tự do tự tại, rất ung dung thoải mái.
“Trần Gia Huy, tôi mời anh.” Mục Uyển chủ động nói.
Trần Gia Huy vui vẻ, cầm ly rượu lên ngay: “Tôi cảm thấy hôm nay là đỉnh cao trong cuộc đời tôi, lát nữa tôi có thể chụp ảnh cùng cô không?”
“Ừm.” Mục Uyển đồng ý.
“Tôi muốn.”
“Tôi cũng muốn.”
“Mỗi người một phần, tôi cũng muốn.”
“Cút, cút, cút, Mục Uyển là của tôi.” Trần Gia Huy nói.
Anh bị người bên cạnh đánh no đòn: “Từ lúc nào Mục Uyển là của cậu, thằng nhóc cậu chán sống rồi đúng không?”
Mục Uyển chống cằm nhìn bọn họ ầm ĩ, tươi cười, tâm trạng cô cũng tốt hơn rất nhiều.
“Nhân tiện cô có muốn kết bạn facebook không? Sau này có tụ họp gì tôi sẽ gọi cô đi cùng.” Mặc Uyên nói.
Mục Uyển ngẫm nghĩ một lát rồi đồng ý.
Cô lấy điện thoại ra kết bạn với Mặc Uyên.
Tên facebook của anh rất đơn giản, chỉ có hai chữ Mặc Uyên…