Chương 1161: Anh Không Cho Em Chết, Em Sẽ Không Chết
CHƯƠNG 1161: ANH KHÔNG CHO EM CHẾT, EM SẼ KHÔNG CHẾT
Hạng Thịnh Duật đưa thìa cho Mục Uyển.
"Phiền anh để hết cơm vào canh gà, sau đó để trước mặt tôi." Mục Uyển nói.
An Kỳ đang chuẩn bước lên nhưng Hạng Thịnh Duật sớm đã để cơm vào canh gà, đặt trước mặt Mục Uyển.
Mục Uyển cầm thìa xúc.
Anh âm thầm rời cái bát đi.
Mục Uyển múc mấy lần đều múc hụt, cô đưa tay ra mò mẫm.
Hạng Thịnh Duật đưa ngay cái bát tới trước mặt cô.
Mục Uyển tìm được cái bát, múc một thìa cho vào miệng mình.
"Tôi có bỏ thuốc trong bát của em, em cũng không biết." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển cong môi: "Giống như anh nói, anh bóp chết tôi còn dễ hơn bóp chết một con kiến, anh không cần bỏ thuốc. Trên thế giới này anh là người khiến tôi yên tâm nhất, cho dù anh giết chết tôi, anh cũng sẽ báo trước cho tôi biết."
Hạng Thịnh Duật nhìn cô chăm chú, để cơm vào canh gà, tùy ý quấy lên, gằn giọng nói: "Chỉ cần tôi không cho em chết, em sẽ không chết, tôi sẽ để em theo tôi đến cuối cùng."
"Vậy tôi muốn ăn nhiều một chút, để giữ gìn sức khỏe." Mục Uyển nói theo lời của Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật tìm một miếng thịt gà ngon hơn từ trong bát mình xé thành những sợi nhỏ sau đó để vào bát của Mục Uyển.
An Kỳ nhíu mày, im lặng không lên tiếng lui ra khỏi phòng, thấy Lã Bá Vĩ đang đứng canh ở cửa, hưng phấn đánh vai Lã Bá Vĩ một cái nói: "Không phải Hạng Thịnh Duật kia thích Mục Uyển đấy chứ?"
"Cô cảm thấy thế nào?" Lã Bá Vĩ không trả lời thẳng.
"Tôi cảm thấy hẳn là thích. Anh ta rất cẩn thận, gỡ hết xương thịt gà ra, còn đưa phần thịt gà ngon của mình cho Mục Uyển ăn, hơn nữa còn tự tay đút cho cô ấy. Tối qua còn canh cho Mục Uyển ngủ cả đêm, giống như chỉ sợ cô ấy không tỉnh lại." An Kỳ vui vẻ nói.
"Trước kia cô chủ thích Hình Thiên, xem Hạng Thịnh Duật như kẻ thù." Lã Bá Vĩ nói.
"Hình Thiên kia có gì tốt, già, tuy dáng vẻ cũng đẹp trai nhưng Hạng Thịnh Duật cũng đâu có tệ, mỗi người một vẻ, hơn nữa lần trước tôi nghe Sở Giản nói Hình Thiên kia sắp liên hôn với con gái của Hoa Cẩm Vinh rồi, đáng lẽ ra Hạng Thịnh Duật nên ngăn cản nhưng anh ta lại không ngăn cản, còn không để cho thủ hạ ra tay, nhìn dáng vẻ kia của anh ta đúng là yêu mỹ nhân hơn yêu giang sơn mà." An Kỳ nói.
Trong mắt của Lã Bá Vĩ cũng thay đổi: "Thật ra tôi cảm thấy Hạng Thịnh Duật rất thích hợp với cô chủ, nhưng chuyện tình cảm như người uống nước, ấm lạnh tự biết, hi vọng sau này cô chủ sẽ phát hiện ra điểm tốt của anh Hạng."
"À, có điều anh Hạng hơi ấu trĩ." An Kỳ ghét bỏ nói.
Lã Bá Vĩ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Hạng Thịnh Duật ‘ấu trĩ’ ăn xong, hai tay đặt sau gáy, yên lặng nhìn dáng vẻ dịu dàng của Mục Uyển hỏi: "Em còn cảm thấy mệt không?"
Mục Uyển lắc đầu: "Tôi mới vừa tỉnh ngủ không bao lâu."
"Có cảm thấy mệt mỏi, rã rời không?" Hạng Thịnh Duật lại hỏi.
"Cũng được. Tôi cũng không biết ngày hôm qua làm sao nữa, cho dù là do tinh thần hay là cơ thể đều rất mệt, ngủ đủ rồi, cũng đỡ nhiều." Mục Uyển nói rằng.
"Cái đó của em hết rồi phải không?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển hơi dừng lại: "Cái nào?"
"Kinh nguyệt đó? Chắc không phải là cứ mãi không dứt đó chứ? Đã một tháng rồi, nếu còn chưa hết tôi sẽ nổi nóng đấy." Hạng Thịnh Duật nói thẳng thừng.
Mục Uyển mơ hồ biết được ý của anh.
Ánh mắt của cô không nhìn thấy, thế nhưng không cảm thấy khác thường, chắc là hết rồi.
"Mới vừa hết, nếu vận động mạnh quá sẽ dễ bị lại." Mục Uyển nói.
"Vậy à? Em đợi một lát." Hạng Thịnh Duật chưa từng trải qua những chuyện như vậy.
Trước kia bởi vì kinh nguyệt của cô không bình thường, gần như là không có.
Anh lên mạng tìm hiểu.
Trên mạng trả lời là sau khi kinh nguyệt mới hết một, hai ngày, có một số người vẫn còn một chút, trong thời gian đó hạn chế vận động mạnh.
Mục Uyển vốn dĩ kinh nguyệt không đều.
Thôi vậy, chỉ nhịn mấy ngày nữa thôi.
Anh để điện thoại di động xuống: "Em định ngồi thừ ở đây cả đời sao? Em thường xuyên ngồi như vậy dễ trở thành bệnh đãng trí lắm."
"Anh có đề nghị gì hay hơn không, dù sao mắt tôi cũng không thấy."
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: "Con mắt không nhìn thấy, nhưng dù sao lỗ tai vẫn nghe được, tôi dẫn em đi chơi game."
"Chơi trò chơi gì?"
"Trên du thuyền này có khu vui chơi, đi thôi." Hạng Thịnh Duật nắm tay cô kéo cô ra ngoài.
Lã Bá Vĩ và An Kỳ canh gác ở ngoài cửa.
Hạng Thịnh Duật hơi lườm bọn họ: "Không cần theo."
Anh dẫn Mục Uyển đến thang máy: "Có một trò chơi nhóm, hai người làm một tổ, một người bịt mắt, đi theo người còn lại. Ai tới trước người đó sẽ được hạng nhất."
Người hạng nhất có giải thưởng rất lớn.
"Có giải thưởng lớn gì?" Mục Uyển hỏi.
"Không biết, chúng ta đi mới biết." Hạng Thịnh Duật nói xong, kéo cô lên trên nói: "Trò chơi này một giờ bắt đầu, bây giờ phải đi đăng ký."
"Vậy bây giờ là mấy giờ rồi?" Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật liếc mắt nhìn đồng hồ: "Mười hai giờ hai mươi, còn sớm, trước tiên đi chơi xe đụng đi, em muốn lái một xe hay là hai chúng ta ngồi một xe, em ngồi tôi lái."
"Tôi không nhìn thấy." Mục Uyển nói, có thể là do bầu không khí rất tốt, cô nói chuyện dường như mang theo cảm giác làm nũng.
"Vậy chúng ta ngồi một chiếc, để tôi lái, em chỉ huy." Hạng Thịnh Duật nói.
"Nhưng mà tôi không nhìn thấy." Mục Uyển nói lại lần nữa.
"Tôi sẽ giải thích cho em." Hạng Thịnh Duật nói xong, quẹt thẻ kéo Mục Uyển lên xe: "Lúc này có tổng cộng sáu chiếc xe, một đôi trai gái trẻ, thoạt nhìn là một cặp đang yêu, một người phụ nữ dẫn theo con gái, con gái lái xe, hai người mẹ dẫn theo đứa con trai, con trai lái xe, còn có hai người đẹp, chắc hẳn là bạn thân, em bảo tôi đụng ai trước?"
"Ừm, đôi trai gái?" Mục Uyển hỏi.
"A, đụng cho bọn họ nghi ngờ cuộc sống luôn đi." Hạng Thịnh Duật nói xong ngồi xuống.
Anh cúi người thắt dây an toàn cho cô xong, sau đó bắt đầu lái xe.
"A..." Mục Uyển hô lên.
"Ầm." Bọn họ đụng vào đôi trai gái.
"Đụng trúng rồi sao?" Mục Uyển hỏi.
"Đương nhiên. Tôi đụng rất mạnh." Hạng Thịnh Duật nói xong liền lùi về sau, sau đó lại xông lên.
Đôi trai gái trẻ phát hiện mình là mục tiêu, vội chạy biến.
"Bọn họ muốn đi vòng sau xe chúng ta sau đó đụng lại chúng ta." Hạng Thịnh Duật nói.
"Vậy làm sao bây giờ?" Mục Uyển căng thẳng nói.
"Bọn họ không thể có cơ hội này." Hạng Thịnh Duật xông lên lần nữa, đụng mạnh vào đôi trai gái.
"A." Cô gái rít lên.
Bọn họ cũng bắt đầu phản kích, thế nhưng vẫn bị nghiền ép.
"Ầm." Một tiếng.
"Chúng ta cũng bị đụng phải sao?" Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhìn về phía sau: "Một đứa nhóc, chính là chiếc xe do đứa bé gái kia lái, có muốn cho bọn họ thấy sự lợi hại của chúng ta không?"
"Không cần, chỉ là bé gái, đừng dọa cô bé sợ." Mục Uyển nói.
"Ừ." Hạng Thịnh Duật đáp, mang theo theo cô rong ruổi trong biển xe đụng, giống như tính cách của anh, bay nhảy, ương ngạnh và bá đạo.
Mục Uyển bước từ trên xe xuống, đã chóng mặt, chân run run.
Hạng Thịnh Duật bế bổng cô lên...