Chương 881: Chẳng Qua Là Hai Người Xa Lạ Ở Chung Một Nhà Mà Thôi
CHƯƠNG 881: CHẲNG QUA LÀ HAI NGƯỜI XA LẠ Ở CHUNG MỘT NHÀ MÀ THÔI
Cô nhanh chóng đánh phấn nền, phấn mắt, thoa son, hít sâu một hơi, sửa sang lại mái tóc, sau đó mới đi mở cửa, mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì sao?"
"Ăn cơm." Hình Thiên đơn giản nói.
Câu nói này tuy đơn giản, nhưng chỉ có người nhà với nhau mới có giọng điệu nói chuyện như vậy. Mắt Mục Uyển lại chua sót.
Từ sau khi ba mẹ cô ly hôn. Ba cô nát rượu, thường xuyên không về nhà. Từ nhỏ trong nhà chỉ có một mình cô, vắng vẻ lạnh lẽo. Cô làm cơm xong chỉ hay nói với con mèo trong nhà, ăn cơm thôi.
Năm năm sống chung với Hình Thiên tuy không làm chuyện vợ chồng thật sự, nhưng Hình Thiên đối xử với cô cực tốt. Anh ăn cơm với cô, đi mua đồ với cô. Đi dự tiệc, anh cũng sẽ chăm sóc cho cô, nhắc cô ít uống rượu thôi. Khi cô bị bệnh sẽ đưa thuốc và nước cho cô, lúc cô gặp ác mộng anh cũng ở bên cạnh cô. Nếu cô bị người khác bắt nạt, anh sẽ mạnh mẽ bảo vệ cô tuyệt đối.
Lúc đó cô đã cho rằng, cứ như vậy cả đời cũng tốt.
Nhưng còn chưa tới cả đời, những điều này đã không còn nữa.
Hình Thiên phát hiện sự khác thường của cô: “Em còn nguyện vọng gì chưa thực hiện được sao?"
Mục Uyển ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải em nói nguyện vọng gì anh cũng giúp em hoàn thành đúng không?"
Hình Thiên nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, gật đầu: “Cho dù là nhảy vào nước sôi lửa bỏng tôi cũng sẽ không chối từ."
Mũi Mục Uyển lại chua xót, xúc động muốn khóc, cô hít sâu một hơi nói: “Anh chuẩn bị sau tết lúc nào sẽ tuyên bố ly hôn?"
"Mùng mười."
Mục Uyển gật đầu: “Được, từ bây giờ đến mùng mười còn mười lăm ngày nữa. Trong mười lăm ngày này, chúng ta hãy sống như những cặp vợ chồng thật sự, đây là nguyện vọng của em."
"Chúng ta đang sống cuộc sống của vợ chồng mà."
"Không phải, anh biết ý của em là gì mà." Mục Uyển nhìn thẳng vào Hình Thiên.
"Uyển Uyển, sau khi ly hôn chúng ta sẽ không thể ở bên nhau nữa. Tôi biết em là một cô gái tốt, đừng để tôi làm nhục em. Em có thể tìm được người thích hợp với em hơn tôi." Hình Thiên nặng nề nói.
"Tại sao cho anh là thì lại là làm nhục em? Nếu em nói những chuyện này đều là do em tình nguyện thì sao? Nếu em muốn thì sao?" Mục Uyển quay mặt đi, cảm thấy rất mất mặt, tự cười mỉa mai.
Từ trước tới nay cô là một người kiêu ngạo, lòng tự ái rất cao. Vốn dĩ những lời này cô có chết cũng không nói ra được, cho nên đã nhịn cả năm năm. Năm năm nay Hình Thiên vẫn không muốn đụng vào cô, lần cô mượn rượu giả điên, anh vẫn không đụng tới cô.
Cô biết, trong lòng anh có một người. Người phụ nữ này đã chiếm hết toàn bộ ý nghĩ của anh.
Vì hạnh phúc của người phụ nữ này anh tình nguyện hy sinh mọi thứ của mình, lên làm tổng thổng để bảo vệ cô chu toàn.
Người phụ nữ này muốn anh từ bỏ vị trí của mình, anh liền từ bỏ, dù kẻ thù sẽ khiến anh rơi vào vực sâu không đáy.
Người phụ nữ này lần nữa lại hại anh vào thế bất lợi ở trên tòa án, anh cũng không một lời oán hận, vẫn âm thầm bảo vệ cho cô ấy.
Anh không thương cho bản thân, nhưng cô đau lòng vì anh. Tất cả những chuyện đó, cô đều nhìn thấy.
Anh bảo vệ người khác, kín đáo che giấu lòng mình.
Cô cũng rất âm thầm, dè dặt bảo vệ anh.
Không hỏi, không trách, không làm khó dễ, không nói ra, anh dựa làm vì tâm ý của mình, cô cũng làm cùng với anh.
Cho đến ngày hôm nay, cô bị ép tách ra khỏi anh. Anh nói là bởi vì “có người” muốn đối phó với anh. “Có người” mà anh nói này là kẻ thù mà năm xưa anh đã thả đi.
Mục Uyển thừa nhận, cho dù cô có rèn luyện tốt hơn nữa, có nhẫn nại hơn nữa, lúc này cũng không thể nào bình tĩnh được. Nhất là khi cô nhìn thấy Hình Thiên im lặng, không đồng ý.
Cô thấy rất mất mặt, mất mặt đến độ dứt khoát bình sứt chẳng sợ mẻ vòi nói: “Anh không đồng ý sao?”
"Em đang không tỉnh táo, những quyết định trong lúc kích động, thường sẽ khiến em hối hận." Hình Thiên khuyên cô.
"Kích động hay không, hối hận hay không cũng là chuyện của em. Không phải anh nói sẽ hoàn thành tâm nguyện của em sao? Đây chính là tâm nguyện của em đấy. Sau khi ly hôn, em sống cuộc sống của em, anh sống cuộc sống của anh. Một mình em cũng có thể sống rất tốt. Không cần anh lo. Cũng không cần anh suy nghĩ cho em. Chỉ cần anh làm theo nguyện vọng của em là được rồi." Mục Uyển nổi giận nói.
"Ăn cơm trước đi." Hình Thiên đổi đề tài.
"Em không muốn ăn, đã năm năm, cô ấy sinh cho Cố Lăng Kiệt một đứa con gái nữa rồi. Còn anh thì sao? Anh lớn hơn Cố Lăng Kiệt. Qua năm năm, cô ấy đã ba mươi lăm tuổi rồi. Con cái thành đàn, anh thì có gì? Bản thân anh rõ nhất, họ gài bẫy em hãm hại anh chỉ là mới bắt đầu. Sau này sẽ còn nhiều âm mưu khác, đến lúc đó anh không còn gì cả. Anh đang vì cái gì chứ?" Mục Uyển xả hết cảm xúc của mình ra.
"Nếu em không muốn ăn cơm thì nghỉ ngơi trước đi. Lát nữa anh sẽ gọi em." Hình Thiên xoay người rời đi.
Mục Uyển đóng mạnh cửa lại.
Hình Thiên nhẹ nhàng, mặc kệ cô nói gì cũng giống như đánh vào bông, hoàn toàn vô ích.
Anh không cho phép người khác nói xấu Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt dù chỉ một câu. Cô cũng không được. Anh không đối phó với cô xem như là đã rất khách sáo rồi.
Nhưng cô thấy đau lòng lắm , muốn bộc phát, muốn điên cuồng, sau đó sẽ bình tĩnh trong tuyệt vọng, sống an nhàn trong tuyệt vọng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cô cứ đứng ở cửa như vậy, nhớ lại từng chút một của anh.
Từ lúc bắt đầu là sự bài xích của cô đối với anh, rồi cho đến thói quen sau này, sau đó nữa là động lòng.
Người phụ nữ một khi đã động lòng thì sẽ rất đáng buồn. Nhất là khi đối phương không yêu cô. Có bao nhiêu đêm cô khó chịu đến mất ngủ, nhưng ngày hôm sau vẫn phải lấy lại tinh thần, tự nói với bản thân phải học được nhiều hơn, để giúp anh giữ vững địa vị của mình.
Cô thường xuyên an ủi bản thân, Bạch Nguyệt đã là vợ của người khác rồi, ít nhất cô là vợ của Hình Thiên, là vợ cả đời, là người cuối cùng ở bên cạnh anh.
Nhưng hôm nay ngay cả thân phận này cô cũng sắp không giữ được nữa rồi.
Suy nghĩ nhiều quá, làm cô nhớ lại có một lần sinh nhật của anh, cô làm bánh đưa tới cho anh.
Lúc ấy anh đang uống rượu với anh em của mình, uống đến say mèm.
Cô nghe được Hình Thiên nói với cấp dưới, anh nên nghe lời Bạch Nguyệt, đừng vì lợi ích mà lựa chọn người mình không yêu. Bằng không cuộc sống sẽ hỏng bét. Cũng sẽ vì không có ai yêu mình mà trở nên bất hạnh. Cô và anh giống như hai người xa sống chung một mái nhà.
Người xa lạ, không yêu, hỏng bét, nghe lời của Bạch Nguyệt, những chữ này lúc đó giống như từng mũi kim đâm thẳng vào tim cô.
Năm năm, cô ở bên anh năm năm, không có tình yêu, hỏng bét, là người xa lạ sống chung trong một không gian.
Cô đau đến độ không thể thở nổi, chỗ nào trên cơ thể cũng đau. Đau đến độ mỗi một bước đi cũng như có vô số dao găm cứa vào.
Đêm đó, anh không trở về, cô lại khóc hết một đêm, càng nghĩ càng cảm thấy xót xa.
Có điều, cũng tốt, cô vẫn còn cả đời để bầu bạn với anh.
Nhưng bây giờ làm bạn cũng trở thành mong ước xa vời rồi. Tất cả tâm trạng tiêu cực dồn nén bấy lâu nay bùng phát ra cùng một lúc. Cô không chấp nhận được, rất khó chịu.
Khó chịu đến độ muốn xả hết ra, lại không nghĩ ra cách nào để phát tiết, cô tự cắn eo bàn tay của mình, đau đến độ nước mắt và máu hòa lẫn nhau, đợi sau khi bình tĩnh lại, chỗ đó đã ướt đẫm máu, sắp bị cô cắn nát bấy rồi...