Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1384: Hãy Là Chính Mình​




CHƯƠNG 1384: HÃY LÀ CHÍNH MÌNH
Cô bé cuối cùng vẫn đi cùng cậu bé, cô sống cùng với cậu bé, họ ở chung được năm năm, năm năm sau cô phát hiện cậu bé đã có một cô gái khác ở bên ngoài, bắt đầu cuộc sống cãi nhai giữa ba người bọn họ.
Nữ sinh chen chân vào kia nói với cô bé, muốn cậu bé đi theo cô ba tháng, sau ba tháng cô ấy sẽ rời đi.
Cô bé vì quá yêu cậu bé kia nên đã đồng ý, thế nhưng, trong ba tháng này, mỗi ngày cô đều nhìn hai người kia ngọt ngào đường mật, anh anh em em, sợ hãi, hoảng hốt, tuyệt vọng bao phủ lấy cô.
Cuối cùng, cô hẹn cậu bé đến và giết chết cậu ấy, sau đó tự sát, nhưng lúc tự sát, cô lại hối hận, gọi điện thoại cho người nhà cậu bé đến cứu, cuối cùng cậu bé không cứu được, cô cũng phải đối mặt với nhà tù.
Tình yêu trên thế giới này, cô thật sự không dám tin tưởng dài lâu.
Điều cô có thể làm chính là nắm chắc từng ngày của hiện tại.
Mỗi một ngày đều hãy là chính mình.
Nếu mỗi một ngày của cô đều trôi qua không tốt thì làm sao nắm bắt được tương lai xa vời…
Trong lúc không để ý, bà Lan Ninh đã đến nơi đó.
Bà Lan Ninh tự mình xuống bếp làm sáu món ăn, thấy Hạng Thịnh Duật cũng không đến, khẽ mỉm cười: "Ta nghĩ là hắn sẽ cùng cô đi tới, hắn không tới vậy cũng tốt, nói thật lúc hắn ở đây, ta cũng cảm thấy không được tự nhiên, nói chuyện cũng nhất định phải cẩn thận từng li từng tí, có thể đã thành thói quen trong quá khứ, lúc ở vị trí cao lại càng khiêm tốn hơn so với bình thường, lúc nói chuyện hay là làm việc cũng càng phải cẩn thận, thật ra nghĩ lại ta hiện tại đã không còn ở vị trí cao như vậy nữa, có phải không cần tự kiềm chế chính mình nữa không.”
"Ừm, làm một người bình thường, thích làm gì thì làm, cũng tốt, giữ cho tâm trạng thoải mái, đây mới là thích hợp, những thứ khác đều thoảng qua như mây khói.” Mục Uyển nói.
Bà Lan Ninh cười: "Tuổi cô còn trẻ nhưng giác ngộ lại cao hơn ta nhiều, thật đáng để ta học tập, mặc dù cô không phải con gái của ta, ta thua cô cũng là tâm phục khẩu phục.”
Mục Uyển hiểu rõ, bà Lan Ninh là bởi vì yếu tố tình cảm, bà hi vọng con gái của mình trở nên xuất sắc, bởi vì sự khoan dung ấy, cho nên đủ để bà tâm phục khẩu phục, nếu như cô không phải con gái của bà Lan Ninh, dựa vào tính cách của bà Lan Ninh làm sao có thể tuỳ tiện nhận thua.
"Cũng không phải, rất nhiều thứ tôi cũng chưa biết, cũng cần phải học tập nhiều, dù sao sống đến già, học đến già, tôi cần phải học tập từ rất nhiều người, từ từ sẽ đến, cũng không phải thánh nhân, cũng là tiến bộ qua từng chuyện xảy ra.” Mục Uyển ôn hòa nói.
"Ăn cơm trước, sau khi ăn xong, ta có vài thứ muốn cho cô.” Bà Lan Ninh nói.
Lúc ăn cơm, bà vẫn luôn nhìn Mục Uyển: "Nhìn thế này cô cùng bà ngoại cô lại có mấy phần giống nhau.”
Đây thật ra là tác dụng của tâm lý, lúc không biết thì không cảm thấy, sau khi biết thì sẽ dựa vào một phương diện nào đó để nhìn ra.
"Tôi chưa từng gặp bà ấy, nhưng nghe nói bà ấy nổi danh là tài nữ.” Mục Uyển nói, chậm rãi nâng chung trà lên.
"Bà ấy rất tài năng, đáng tiếc, cuối cùng cũng hủy ở một chữ tình, ta cũng đi theo bà ấy, cũng bị hủy bởi một chữ tình, mặc dù ta biết Hạng Thịnh Duật đối với cô rất tốt, nhưng chữ tình này, đối với phụ nữ mà nói, là trí mạng." Bà Lan Ninh nói: "Cô cũng nên thận trọng một chút, nếu như thấy hắn không còn thương yêu cô nữa, không nên cưỡng cầu, cũng không cần cố gắng vì hắn làm gì, bởi vì không yêu chính là không yêu.”
"Ừm." Mục Uyển đáp: "Bà chừng nào thì trở về?"
Bà Lan Ninh lắc đầu: "Không biết, nhưng là nếu như cô cần, chỉ cần gọi điện thoại cho ta, ta sẽ lập tức trở về, thật ra thì ta biết, ngoại trừ nhà họ Hoa cùng ta, những người khác đều chịu sự giám sát của Hạng Thịnh Duật, điện thoại không tự do, lời nói cũng không tự do, đúng không?"
"Chuyện này tôi không tiện nói, hơn nữa là chuyện của anh ấy, tôi cũng không muốn nhiều lời." Mục Uyển lạnh nhạt nói.
"Hắn biết rất nhiều bí mật của người khác, nhưng phương thức của hắn quá mức bá đạo, loại phương thức này cũng không phải không tốt, nhưng là lúc ta lớn mạnh sẽ không có người quản được ta, nhưng một khi xảy ra một chút xíu vấn đề thì tường đổ mọi người cùng đẩy.” Bà Lan Ninh khuyên nhủ.
"Cho nên với anh ấy mà nói, chỉ có không ngừng lớn mạnh mới là nền tảng sinh tồn, đối với loại chuyện này anh ấy là người thông minh như vậy sẽ hiểu được, không cần chúng ta nói nhiều." Mục Uyển vừa nói vừa rót nước cho bà Lan Ninh.
"Hắn mạnh mẽ, mọi người đều biết được sự mạnh mẽ của hắn, nhưng ngoại trừ kính sợ, kiêng kỵ, sợ rằng không còn có cái khác, ta cảm thấy người thật sự lợi hại là người rõ ràng rất mạnh mẽ nhưng làm cho người khác cảm thấy bình dị và gần gũi, như vậy ít ra cũng không gây ra hận thù, bị nhiều người thêm kiêng dè, luôn luôn nằm trong vùng nguy hiểm, cô biết không?" Bà Lan Ninh nói.
"Biết, bởi vì quá mạnh mẽ, chắc chắn sẽ có người càng mạnh mẽ hơn không hi vọng anh ấy phát triển, sẽ chèn ép anh ấy, giành được thế cân bằng, thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn, mạnh mẽ mà biết điều mới là ổn thỏa nhất.” Mục Uyển nói, hơi mỉm cười: "Nhưng tôi cũng không phải anh ấy, mà anh ấy cũng không phải tôi, suy nghĩ và quan điểm của chúng tôi không giống nhau, không ai có thể thuyết phục đối phương, có năng lực cũng chỉ có thể dựa vào bản thân để làm mà thôi.”
"Cô rất rõ ràng, cũng rất thông suốt, biết rõ, hiểu, thậm chí so ta còn nhiều hơi, ta nói với cô những thứ này, giống như múa rìu qua mắt thợ." Bà Lan Ninh nói.
"Nào có, ba người đi, phải có thầy có ta, có vài người sẽ nổi trội về những thứ này nhưng những thứ khác lại là thiếu khuyết, nhưng trên người vẫn có điểm sáng, con người một khi cảm thấy cái gì mình cũng biết, cái gì cũng không cần học tập nữa, trên thực tế sẽ trở thành dốt nát, không đi để học tập sẽ không biết mình còn có cái gì không hiểu, chỉ có không ngừng học tập, mới có thể bù đắp liên tục những thứ bản thân đang thiếu sót.”
"Hàn huyên với cô có cảm giác như hơn cả đọc sách mười năm trời, cô nếm thử món thịt kho tàu này đi, đây là món sở trường của ta, không biết có hợp khẩu vị của cô không.” Bà Lan Ninh nói, vừa gắp một miếng đến cho Mục Uyển.
Mục Uyển cắn một cái: "Ăn thật ngon, rất giống đồ ăn trước kia tôi được ăn, mặc dù cách làm đơn giản, nhưng lại là hương vị ấm áp nhất.”
Bà Lan Ninh cười: "Trước kia cảm thấy cô rất cay nghiệt lãnh đạm, không thể ở chung, cám giác luôn cao cao tại thượng, cho dù là lúc cô đối mặt với ta, ta đều cảm thấy cô là vị nhất phẩm phu nhân kia, khí chất nghiền ép bất cứ ai, hiện tại ở chung với cô, lại phát hiện cô rất biết cách nói chuyện, tính cách cũng rất tốt, so với ta càng ôn hòa và khéo hiểu lòng người hơn nhiều.”
"Chúng ta đây là đang tâng bốc lẫn nhau sao? Cũng không phải là khéo hiểu lòng người, chính là tình người vẫn luôn luôn tồn tại. Trước kia tôi vẫn luôn luôn hâm mộ Bạch Nguyệt, bởi vì cô ấy hiểu biết rất nhiều, sự chuyên nghiệp của cô ấy chính là thứ tôi muốn học tập, lại theo không kịp, chỉ có thể ở phía sau của cô ấy đứng xa nhìn, nhưng hiện tại tôi đã hiểu, mỗi người có một hướng phát triển riêng, tôi không nên đi bắt chước người khác, mà hãy là chính mình." Mục Uyển nói.
Vừa dứt lời, điện thoại di động kêu.
Cô nhìn về phía trên điện thoại di động báo biểu hiện, là Hạng Thịnh Duật.
Cô cũng nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã sắp bảy giờ, nhìn thấy anh gọi điện thoại, lập tức trong đầu suy nghĩ đến những thứ mà anh muốn nói.
Là cầu hoà, hay là xác định chia tay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK