Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1253: Cáo Trạng​




CHƯƠNG 1253: CÁO TRẠNG
“Cô dám đánh tôi?” Hạng Tuyết Vi tát lại Mục Uyển một cái.
Mục Uyển không tránh, cô cũng không sợ bà ta.
Lã Bá Vĩ siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà ta.
Hạng Tuyết Vi tức giận, càng nhìn Mục Uyển càng không vui: “Giờ cô làm phu nhân An Ninh nên ghê gớm rồi, hung hăng trước mặt tôi, cô là thứ vong ân phụ nghĩa, nếu không có tôi thì cô đã không có mặt trên đời này. Trước đây cô luôn cung kính với tôi, giờ hiện nguyên hình rồi, đúng là ghê tởm. Lúc nhỏ tôi đã cảm thấy cô ghê tởm rồi, không có bản lĩnh gì, chỉ biết tranh giành tình cảm, cô là loại người gì, cô có gì để mà tranh giành?”
Mục Uyển bình tĩnh nhìn vẻ chán ghét trên mặt bà ta.
Nếu như còn chưa biết Hạng Tuyết Vi không phải mẹ ruột cô, chắc chắn cô sẽ đau lòng khi nghe những lời này.
Nhưng bây giờ cô đã biết, bà ta không phải mẹ ruột cô, mà còn là kẻ thù giết mẹ, cũng chẳng có công ơn nuôi dưỡng nào hết.
“Bởi vì tôi không có thứ gì nên mới tranh giành, có vấn đề gì sao?”
“Rồi cô tranh được chưa? Ba tôi ghét nhất loại người không biết tự lượng sức mình như cô, nên ông ấy khuyến khích tôi đuổi cô đi, cô còn mặt dày quay về, nơi này không phải chỗ của cô, cô có còn sĩ diện không?” Hạng Tuyết Vi rút tay về.
“Bà cho rằng tôi tranh sự thương yêu của ông ngoại à? Tôi không ngốc, nhà họ Hạng trọng nam khinh nữ, huống hồ tôi còn mang họ Mục, sao ông ngoại có thể thích tôi chứ, tôi chính là tranh…”
Mục Uyển cố ý dừng lại, nở nụ cười cực kỳ xán lạn làm khuôn mặt cô thêm rạng rỡ, rồi nói tiếp: “Trước giờ tôi chính là tranh Hạng Thịnh Duật, nếu không thì bà cho rằng tại sao anh ấy lại cưới tôi chứ?”
Sắc mặt Hạng Tuyết Vi tái nhợt, mắt trợn trừng: “Cô không cảm thấy mình rất đê tiện sao, cậu ta là anh họ của cô đó.”
“Không phải nước M thường kết hôn cùng huyết thống sao?” Mục Uyển cố ý nói, quan sát bà ta thật lâu, ánh mắt cô lúc này có giống mắt đại bàng, có lực sát thương rất lớn.
Hạng Tuyết Vi bị chặn họng, bà ta rất muốn nói cô là huyết thống rác rưởi, mắt bà ta vằn tia máu.
“Cô đúng là kinh tởm, đừng ra ngoài nói cô là con gái Hạng Tuyết Vi, tôi không có đứa con gái nào như cô.” Hạng Tuyết Vi hung dữ nói.
Mục Uyển nở nụ cười: “Lúc bà đuổi tôi, không phải chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi sao? Bà cảm thấy tôi cần một người mẹ như bà à, sao bà không đi nghe ngóng danh tiếng của bà đi.”
“Danh tiếng của tôi làm sao? Cô không nhìn danh tiếng hiện giờ của cô đi! Quyến rũ dượng, ly hôn, còn quyến rũ anh họ mình, cô là loại người đê tiện bại hoại.” Hạng Tuyết Vi hung ác nói.
Mục Uyển thu lại nụ cười, dáng vẻ thâm trầm áp sát bà ta.
Cô cao hơn nên dễ dàng nhìn bà từ trên xuống: “Xem ra bà không quan tâm tin tức trên mạng rồi, chuyện tôi và Lục Bác Lâm đã sớm nói rõ, giờ tôi là người truyền cảm hứng của nước M, sau này tôi sẽ càng nổi tiếng hơn nữa. Lã Bá Vĩ, tiễn khách.”
“Cô dám đuổi tôi đi?” Hạng Tuyết Vi mất bình tĩnh nói.
Mục Uyển bước về sau hai bước: “Tôi vốn không muốn làm khó bà, nhưng bà cố tình hắt nước vào tôi, tôi đuổi bà đi cũng không sao cả.”
“Tôi là mẹ cô đó, cô không thể làm như thế với tôi!” Hạng Tuyết Vi sắc bén nói.
Mục Uyển nhếch miệng, lúc nãy chính bà ta đã nói ra ngoài đừng nói cô là con gái bà ta, vậy mà giờ lại nói là mẹ cô? Bà ta còn liêm sỉ không vậy? Cô không quan tâm bà ta nữa, đi thẳng lên lầu.
Chuyện tiếp theo, An Kỳ và Lã Bá Vĩ sẽ giúp cô xử lý ổn thỏa.
“Phu nhân, mời bà về cho.” Lã Bá Vĩ nói.
“Chó ở đâu ra vậy!” Hạng Tuyết Vi mắng một câu, nghĩ có ở lại cũng chẳng được việc gì nên ra ngoài.
Bà ta đi tìm Hạng Vũ Thái: “Vũ Thái, em phải làm chủ giúp chị.”
“Chị hai, chị sao thế?” Hạng Vũ Thái mơ hồ, ông đang chuẩn bị tới Hoàng cung.
“Giờ Mục Uyển làm phu nhân An Ninh rồi, ngay cả chị nó cũng không coi ra gì, em thấy ba dấu ngón tay trên mặt chị không? Là nó đánh đó.” Hạng Tuyết Vi cáo trạng.
“Không thể nào, tính Uyển Uyển rất dịu dàng, sao lại đánh chị được, con bé luôn tôn kính chị.” Hạng Vũ Thái không tin.
“Đó là do em không biết, nó là một đứa vong ân phụ nghĩa, ban nãy nó mới nói với chị, lúc nhỏ nó đã bắt đầu chú ý đến Thịnh Duật, thằng bé vốn có thể cưới cô gái tốt hơn nó, còn nó kết hôn lần hai rồi.” Hạng Tuyết Vi thở hổn hển nói.
Hạng Vũ Thái nhíu mày: “Chị hai, chị rất ghét Mục Uyển sao?”
“Không phải chị ghét nó, mà em xem nó đã làm những chuyện gì. Chị có lòng tốt đến thăm nó, buổi tiệc lần trước chị bận việc nên không tới, cũng đã xin lỗi rồi. Kết quả vừa gặp nó đã tát chị, nói giờ nó đã là phu nhân An Ninh rồi, dựa theo thân phận chị phải quỳ trước mặt nó. Đến gặp Hoàng hậu chị còn chưa quỳ, sao chị phải quỳ trước nó chứ, nó còn sai thuộc hạ đuổi chị đi, chị sắp tức chết rồi.” Hạng Tuyết Vi thêm mắm dặm muối kể lể.
“Em biết rồi, em sẽ đi hỏi Uyển Uyển xem rốt cuộc là chuyện gì, chắc con bé có lý do gì đó. Chị, giờ bọn em chuẩn bị vào Hoàng cung, chị có muốn đi cùng không?” Hạng Vũ Thái hỏi.
Bà ta phát hiện Hạng Vũ Thái hơi thiên vị Mục Uyển.
Không có chứng cứ, cậu sẽ không tin những lời này.
“Chị không đi đâu, em đi hỏi Mục Uyển xem có phải nó đánh chị không, nếu chị lừa em, chị sẽ chết không tử tế.” Hạng Tuyết Vi nói rồi cúi đầu ủ rũ bỏ đi.
Hạng Vũ Thái nhíu mày, nhìn chú Tằng ở bên cạnh: “Chú nghĩ sao?”
Chú Tằng cúi đầu nói: “Phu nhân An Ninh là người có chừng mực, bình thường cô ấy rất cẩn trọng, nếu cô ấy ra tay chắc chắn là có nguyên do, cô ấy sẽ không tùy tiện hành xử như vậy, vì nếu có thì cô ấy đã làm từ lâu rồi, không đợi tới giờ.”
“Lúc nhỏ, chị hai đã không thích Uyển Uyển, đứa bé này số cũng khổ, những ngày tháng sống ở nhà họ Hạng, khổ hơn một người hầu, nên nó thà đi theo người cha không có gì trong tay chứ không muốn ở lại nhà họ Hạng.” Hạng Vũ Thái cảm thán.
“Ngài cũng đừng buồn nữa, giờ coi như phu nhân An Ninh đã khổ tận cam lai, có danh tiếng ngang như Lan Ninh phu nhân rồi. Hơn nữa, một ngày nào đó sẽ vượt qua bà ta, giờ danh tiếng của cô ấy còn tốt hơn nữa.” Chú Tằng khẽ cúi đầu nói.
“Ừm, đi thôi, chúng ta đi Hoàng cung, tới tiểu viện bên hồ, tôi gọi Uyển Uyển cùng đi.” Hạng Vũ Thái phân phó.
Chú Tằng gật đầu.
Một lát sau, xe của Hạng Vũ Thái tới tiểu viện bên hồ, ông hạ cửa sổ xe xuống, gọi Mục Uyển: “Uyển Uyển, lên xe đi.”
Cô đoán được với tính cách Hạng Tuyết Vi, chắc chắn sẽ đi tố cáo cô với cậu.
Cô bình tĩnh ngồi ghế sau xe Hạng Vũ Thái.
Lã Bá Vĩ đã rời đi, còn An Kỳ thì ngồi ghế lái trước.
Hạng Vũ Thái nhìn Mục Uyển, do dự một lát, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
Mục Uyển mỉm cười: “Cậu út, cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi. Không sao cả.”
“Mẹ cháu đến tìm cậu, nói cháu tát bà ấy.” Hạng Vũ Thái ôn tồn hỏi: “Cháu có lý do gì đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK