Chương 612: Chỉ Vì Quá Yêu
CHƯƠNG 612: CHỈ VÌ QUÁ YÊU
Tâm trạng u ám của anh bởi vì câu nói của cô mà trở nên rất vẻ, hôn nhẹ lên mũi cô: “Em cứ nằm trên giường nghỉ ngơi một lát đi, anh sẽ giúp em đóng cửa lại, nên nhớ kỹ, ngoại trừ anh ra, em không nên mở cửa cho bất kỳ người nào khác có biết không?”
Lưu San ra dấu OK.
Thẩm Diên Dũng đi ra ngoài, sau đó giúp cô đóng cửa lại.
Lưu San trở người, lấy điện thoại ra, trên điện thoại không hề có chút tín hiệu, cô chỉ có thể chơi một trò chơi offline, đến khi cô chơi được nửa tiếng vẫn chưa thấy Thẩm Diên Dũng trở về, không phải nói đi ăn cơm sao?
Cô ngồi dậy, muốn đi ra ngoài tìm anh, thế nhưng cô không biết mình nên đi đâu để tìm anh, ở đây lại không có sóng, nếu như cô bị lạc đường, đến lúc đó sẽ làm phiền anh phải đi tìm cô nữa.
Cô không có bản lĩnh gì, điều cô có thể làm chính là không gây cản trở cho anh, vì vậy cô dứt khoát nằm xuống giường một lần nữa, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, đến khi cô nghe thấy có người nào đó đang nói chuyện, sau đó là tiếng mở cửa, cô lập tức cảnh giác mở mắt ra, nhìn thấy người đi vào chính là Thẩm Diên Dũng.
“Anh đã đi đâu vậy?” Lưu San hỏi, bởi vì cô vừa tỉnh ngủ, giọng nói hơi mềm mại nhỏ nhẹ, lại có chút khàn khàn khiêu gợi, còn có vẻ đáng yêu mơ hồ, Thẩm Diên Dũng nhìn thấy cô, tim cũng muốn mềm ra rồi.
Thượng tá Trình đi phía sau Thẩm Diên Dũng, anh ta sớm đã biết mối quan hệ giữa Thẩm Diên Dũng và Lưu San, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, mà đi tới đặt thức ăn ở trên bàn.
“Ngồi dậy ăn cơm đi.” Thẩm Diên Dũng nói, sau đó đi về phía cô.
“Vậy tôi đi xuống trước.” Thượng Tá Trình rất thức thời.
“Cậu bảo bọn họ nửa tiếng sau tập trung ở phòng hội nghị, nửa tiếng nữa tôi sẽ đi qua đó.” Thẩm Diên Dũng căn dặn.
“Dạ rõ.” Thượng tá Trình đi ra ngoài, tiện tay giúp bọn họ đóng cửa lại.
Thẩm Diên Dũng cởi áo khoác gió, sau đó là áo vest, quay về phía Lưu San nói: “Anh nghỉ ngơi 20 phút, 20 phút sau gọi anh dậy.”
“Anh không ăn cơm sao?” Lưu San ngồi xuống một chiếc ghế trước, cô rất đói bụng muốn ăn trước.
“Anh đã ăn với các chiến sĩ rồi, em ăn sau, giữ gìn nhiều một chút.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Giữ gìn nhiều một chút là thứ gì?” Tại sao cô lại nghe không hiểu.
Thẩm Diên Dũng cũng không trả lời lại.
Lưu San không nghe thấy tiếng anh đáp lại, xoay đầu lại nhìn anh, thấy anh đã ngủ thiếp đi, mắt nhắm chặt không hề nhúc nhích, mang theo vẻ tao nhã bẩm sinh.
Khóe miệng Lưu San hơi cong lên, còn nói nghỉ ngơi bốn tiếng là đủ rồi, đúng là khoác lác mà, ha ha, ha ha ha.
Cô cũng không vạch trần anh, cứ để cho anh ngủ, còn mình thì cắm đầu ăn cơm, sau khi ăn xong thì uống một cốc sữa, nhìn đồng hồ đã qua 20 phút rồi.
Cô đi tới trước giường, khẽ lay người Thẩm Diên Dũng: “Này, đã qua bốn tiếng rồi.”
Thẩm Diên Dũng nghe ra ý cười nhạo của cô, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đối với anh mà nói bốn tiếng là đủ rồi.
Bây giờ cần phải nắm chặt thời gian để nghỉ ngơi, để giữ gìn sức lực, bởi vì trong cuộc diễn tập lần này còn có một cuộc chiến ác liệt, anh không nói cho cô biết, chỉ sợ nói ra sẽ dọa cô phải sợ hãi.
Anh hiểu rõ Lưu San, cô ấy chính là người miệng hùm gan sứa, là một con cọp giấy.
Anh vẫn còn nhớ lúc bọn họ còn học cấp hai, thầy giáo đã phân chia các lớp quét dọn trường học, cô được phong cho làm tiểu đội trưởng, ngày hôm đó, lớp bên cạnh bởi vì người nào đó đã quét dọn cỏ mà xảy ra xung đột.
Lúc đó cô đã hắt rất nhiều nước vào mặt, làm cho cô gái ở trong lớp đó vừa nói vừa khóc.
Cô gái đó chính là một bông hoa ở trong lớp, vì vậy có một nhóm cậu học sinh kéo xuống tìm cô tính sổ.
Lúc đó cô đã bị dọa cho sợ rồi, thế nhưng cô không hề chịu thua, hét lớn lên: “Tớ phải đi tìm thầy giáo để phân xử.”
Sau đó xoay người… đi luôn một hơi.
Anh đã nhìn thấy cô ở góc cua, cô đang ra sức chạy, có lẽ đã bị dọa không hề nhẹ.
Anh dẫn một nhóm những cậu học sinh xuống lầu, đánh những bạn học ở trong lớp đó.
Bởi vì thân phận đặc biệt của anh chính là con trai của Thống đốc, cho nên trường học cũng không dám truy cứu đến cùng, cứ bỏ mặc việc này như vậy, cho nên cô không hề hay biết, anh đã giúp cô bắt nạt những người đó.
Thẩm Diên Dũng mở mắt ra, giữ tay trên gáy cô.
Sức của anh rất lớn, kéo cô về phía anh, anh lật người, cúi đầu, hôn thật sâu lên trên môi cô, nhưng cũng không lâu, chỉ trong ba giây đã buông ra rồi.
Lưu San đỏ mặt nhìn anh: “Anh đã sớm tỉnh rồi.”
Anh khẽ cười: “Anh chỉ muốn hôn em mà thôi.”
“Nếu như cấp dưới của anh nhìn thấy anh như vậy, nhất định sẽ ngất xỉu đó!” Lưu San ghét bỏ nói.
“Vì vậy anh chỉ làm như vậy với một mình em, muốn ghét bỏ anh cũng chỉ có một mình anh thôi.” Thẩm Diên Dũng cười nói, đứng dậy, cầm chiếc ba lô màu đen không biết từ lúc nào đã đặt ở trong góc.
Anh bắt đầu thay quần áo, quần áo anh đang mặc giống y như kiểu dáng của cô, chỉ là khi anh mặc trên người, càng tăng thêm cảm giác rất nam tính, làm cho Lưu San sinh ra ảo giác rằng anh có thể bảo vệ cho cô.
“Không nghĩ tới, anh mặc những trang phục sặc sỡ như thế này lại đẹp trai như vậy.” Cô dựa vào thành giường, lắc lắc chân, nhìn anh tán thưởng.
Thẩm Diên Dũng không chỉ đặt súng lục, đạn, mà anh còn mang theo con dao nhỏ, được dắt trong lớp vải đã băng trên chân.
“Woa, tại sao tôi không có con dao kia?” Lưu San ngạc nhiên hỏi.
“Anh sợ nó sẽ cắt trúng em, em chỉ cần đi theo anh là được rồi.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Nếu như không cẩn thận bị tách ra thì sao, con dao kia tôi cũng phải có.” Chẳng qua là Lưu San cảm thấy anh như vậy rất đẹp trai.
Thẩm Diên Dũng ném cho cô một con dao, quỳ xuống trước mặt cô, giúp cô buộc băng chuyên dụng ở trên chân, sau đó đặt con dao ở trong chân.
Lưu San từ trên giường nhảy xuống, lấy khẩu súng lục ở trong tay ra, bày ra một tư thế chụp hình: “Thẩm Diên Dũng, anh có thấy tôi làm như thế này rất đẹp trai không, có giống với các nữ đặc công không?”
Thẩm Diên Dũng tiếp tục đeo thêm những món đồ của anh, cũng mặc kệ cô.
Lưu San nhìn thấy Thẩm Diên Dũng không để ý đến mình, ngược lại cũng đã quen với sự xem thường của người này rồi, cô tự sướng mấy tấm ảnh, nhưng rất tiếc là ở đây không có tín hiệu, nếu không thì cô đã đăng lên rồi, chắc chắn sẽ có rất nhiều lượt like.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Thu dọn hết đồ đạc đi.” Thẩm Diên Dũng nhắc nhở.
“Ồ.” Lưu San lập tức cất khẩu súng vào trong túi của mình.
Thẩm Diên Dũng cũng thay quần áo xong rồi, đi ra ngoài mở cửa, thượng tá Trình đứng trước cửa, cung kính nói: “Thưa Tổng thống, bọn họ đều đang đợi trong phòng hội nghị rồi.”
“Ừ.” Thẩm Diên Dũng đáp lại, sau đó nhìn về phía Lưu San trầm giọng nói: “Em đi cùng với anh đi, không cần mặc áo ấm đâu.”
Lưu San gật đầu.
“Cậu giúp tôi chuẩn bị một con dao găm nữa đi.” Thẩm Diên Dũng quay về phía thượng tá Trình căn dặn.
Thượng tá Trình nhìn lên chân của Lưu San, lập tức hiểu rõ, sau đó đi chuẩn bị cho Thẩm Diên Dũng một con dao găm nữa.
Thẩm Diên Dũng dẫn Lưu San đi tới phòng hội nghị.
Lưu San nhìn thấy tám người khác đã có mặt ở đó, bọn họ cũng mặc quần áo giống như cô, cô lập tức cảm thấy có một nhiệt huyết đang chảy trong người mình, dần dần khuếch tán, vô cùng hưng phấn.
Thẩm Diên Dũng cầm tờ giấy ở trên bàn, sau đó nhìn lướt qua: “Sở trường của số 008 là chiến đấu, số 171 là bắn súng, số 189 là thu thập, số 234 không có sở trưởng cũng không có nhược điểm, còn Trình Minh Hạo là chiến đấu và bắn súng, Chu Giang là chiến đấu và máy tính, Vương Bác là cực hạn, Hồng Thanh thì tất cả, tin tức ở trên này do ai sắp xếp vậy?”
“Báo cáo là số 189.” Số 189 đứng lên nói.