Chương 378: Anh Cố, Chào Buổi Sáng
CHƯƠNG 378: ANH CỐ, CHÀO BUỔI SÁNG
“Tầng 15 cháy rồi, hai người đi cùng tôi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, quét mắt nhìn hai người với vẻ không vui, sắc mặt tái nhợt, xoay người lại.
Trần Niệm nhìn bóng lưng cô độc đến mức lạnh lùng của anh, trong lòng có một cảm giác rất kỳ lạ.
Anh đặc biệt tới nói cho bọn họ biết sao?
Từ khi nào Cố Lăng Kiệt trở thành người đối đãi nhiệt tình với người khác như vậy?
Trần Niệm nhìn Alan.
Alan nở nụ cười dịu dàng: “Mặc dù cháy ở tầng trên nhưng cũng có thể bị lan tới tầng 13, hơn nữa buổi tối hôm nay có lẽ sẽ rất ồn, hay là chúng ta đổi sang một khách sạn khác?”
Trần Niệm gật đầu: “Anh đã không ngủ hai ngày hai đêm rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt, tôi giúp anh thu dọn hành lý.”
“Không cần đâu, tôi tự dọn hành lý một mình cũng được, em đi xuống đại sảnh đợi tôi trước đi.” Alan nhẹ nhàng nói.
Trần Niệm không muốn khi ngọn lửa bùng cháy cô sẽ trở thành gánh nặng cho người khác, cô đi dọc hành lang, Cố Lăng Kiệt cũng chưa đi xa đang đứng đợi ở khúc cua, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, mím chặt môi, có thể nhìn ra anh đang kiềm nén cơn tức giận sắp bùng phát ra.
Cô cảm thấy, nhất định khi nào có thời gian, cô phải nói chuyện với anh cho rõ ràng.
Dường như cơn tức giận của anh nhằm vào cô, điều này khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Trần Niệm đi xuống cầu thang, Cố Lăng Kiệt nắm cánh tay cô bước về phía trước.
Lúc đi tới tầng 5 Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói: “Tôi đưa em trở về.”
“Không cần.” Trần Niệm từ chối.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt trở nên sắc bén khóa chặt cô: “Tôi nói đưa em trở về chính là đưa em trở về.”
Trần Niệm cũng tức giận, thoát khỏi cánh tay anh: “Anh Cố không cảm thấy bản thân mình rất ngang ngược sao? Tôi là người tự do.”
Cố Lăng Kiệt tới gần cô, nhìn khuôn mặt tức đến ửng đỏ của cô, trong con ngươi đen nhánh thoáng qua tia u tối và đau xót.
Ánh mắt đó của anh, nhìn đến mức tim của Trần Niệm giống như bị ai đó bóp chặt.
“Không phải em đã từng học qua tâm lý học sao? Em nên đổi vị trí suy nghĩ xem, nếu bây giờ em là tôi, em sẽ có tâm trạng như thế nào?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, ánh mắt sáng rực khóa chặt cô.
Trong lòng Trần Niệm lướt qua sự hoang mang, ánh mắt lóe lên tia sáng nhìn anh: “Những lời này của anh là có ý gì?”
Cố Lăng Kiệt cười khổ: “Em không hiểu hay cố ý giả vờ ngu ngốc, em thông minh như vậy làm sao có thể không hiểu được.”
Trần Niệm có một dự cảm không tốt, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn anh đề phòng: “Anh Cố nói tôi hiểu rõ là có ý gì? Anh không cần đánh đố với tôi, nếu anh nói tôi nên hiểu rõ, vậy mời anh nói cho rõ ràng.”
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt càng trở nên ửng đỏ: “Nếu tôi nói tôi thích em, em sẽ rời xa tôi mãi mãi đúng không?”
Trần Niệm sửng sốt, nhìn sâu vào mắt Cố Lăng Kiệt.
Anh thích Trần Niệm rồi sao?
Cô nên vui hay buồn đây?
Cô còn đang suy nghĩ chưa đưa ra quyết định, đã cảm nhận trên mặt có giọt nước nóng hổi.
Cố Lăng Kiệt thích Trần Niệm, cũng sẽ thích người phụ nữ khác, cũng sẽ có một người phụ nữ đủ ưu tú xuất hiện bên cạnh Cố Lăng Kiệt, cô nên vui mừng cho Cố Lăng Kiệt mới phải.
“Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi, anh Cố không phải kiểu người tôi thích, nếu anh Cố không thể thay đổi suy nghĩ của bản thân, vậy tôi chỉ có thể thay đổi hành vi và kế hoạch sống của mình.” Trần Niệm lạnh lùng nói.
Cố Lăng Kiệt cười, trong con ngươi đen nhánh phủ lên một lớp vải mỏng: “Tôi nói vậy em cũng tin, em thật sự quá đơn thuần, suy nghĩ đơn giản thì tốt nhưng cứng ngắc quá thì không được rồi.”
“Tôi có đúng hay không cũng không cần tổng giám đốc Cố tới phán xét, anh tùy ý chỉ trích người khác, can thiệp vào cuộc sống của người khác như vậy là đúng sao? Đừng có nói người khác mà không nghĩ tới mình.” Trần Niệm tức giận nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô sâu sắc, mím môi không nói gì.
Trần Niệm ghét nhất là dáng vẻ thâm trầm như vậy của anh, cô không nhìn thấu được anh nhưng anh vẫn có thể nhìn thấu người khác.
Dứt khoát, Trần Niệm đi xuống cầu thang, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Đại sảnh khách sạn tập trung rất nhiều vị khách tới thuê phòng, quản lý khách sạn cười xòa giải thích với từng người: “Trong camera giám sát có quay lại, trên tầng 15 có một cô gái đốt vàng mã trên hành lang, cho nên mới có khói dẫn tới việc chuông báo động tự động kêu lên, không hề xảy ra sự cố cháy, mọi người có thể yên tâm.”
Trần Niệm đi ra bên ngoài gọi điện thoại cho Alan: “Ở đại sảnh khách sạn, quản lý khách sạn đã giải thích rằng có một cô gái đốt vàng mã trên hành lang tầng 15, không hề xảy ra cháy, anh không cần đi xuống đây đâu.”
“Ừ, vậy thang máy dùng được rồi đúng không? Hay tôi xuống đón em nhé.” Alan nhẹ nhàng nói.
“Không cần đâu, tôi đi về đây, tôi vẫn không yên tâm về Lưu San, cảm ơn ý tốt của anh.” Trần Niệm từ chối.
“Được, tám giờ sáng mai tôi sẽ bay trở về nước Anh, lúc ấy còn sớm em không cần tới tiễn tôi đâu, đợi tôi về đến nước Anh rồi sẽ gọi điện thoại cho em, nhớ nghe điện thoại, đừng để tôi phải lo lắng rồi sợ hãi, ha ha.” Alan nói đùa.
“Anh nên nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
“Làm sao đây, tôi không muốn nói lời tạm biệt với em?” Alan không cúp điện thoại, nhìn bóng dáng nhỏ bé của Trần Niệm ở dưới gốc cây bên ngoài cửa sổ.
“Chia ly là để cho lần gặp lại càng trở nên tốt đẹp hơn.” Trần Niệm nhìn lên tầng 14 trông thấy Alan.
Alan nở nụ cười: “Vậy ngủ ngon, tôi nhìn em rời đi.”
“Ngủ ngon.” Trần Niệm cúp máy, đi đến bãi đậu xe, lên xe của mình rồi lái xe rời đi.
Trong đầu của cô thoáng qua cảnh tượng buổi tối hôm nay.
Từ chuyện cô ở trong phòng Cố Lăng Kiệt cho tới cuộc trò chuyện của cô và Cố Lăng Kiệt ở cầu thang.
Càng nghĩ càng cảm thấy giọng điệu, thái độ, lời đối thoại của Cố Lăng Kiệt đều kỳ lạ, giống như anh biết cô chính là Bạch Nguyệt vậy.
Nhưng anh không thể biết cô chính là Bạch Nguyệt được.
Cô đã thay đổi ngoại hình, thay đổi tên, cũng thay đổi lý lịch thậm chí ngay cả DNA cũng thay đổi luôn.
Rốt cuộc là cô đã phạm sai lầm ở đoạn nào chứ?
Bất tri bất giác cô đã lái xe tới biệt thự.
Cô muốn đi thăm Lưu San nhưng lại bị quản gia của biệt thự ngăn lại.
Quản gia nở nụ cười ám muội giải thích: “Tiên sinh và phu nhân đã ngủ rồi, nếu không có chuyện gấp không nên làm phiền vào lúc này.”
Trần Niệm hiểu rõ, mỗi lần Thẩm Diên Dũng tới giống như chưa bao giờ ăn no.
Tâm trạng của cô càng trở nên nặng nề, đi vào trong vườn hoa, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tối hôm nay có trăng, bên cạnh mặt trăng có những ngôi sao rất sáng, mặt trăng có ngôi sao bầu bạn, cảm giác giống như có một người bạn luôn ở bên cạnh thực sự rất tốt.
Cô ngồi trên chiếc ghế gỗ bên hồ, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô nhìn người gọi đến là Alan, cô bấm nghe máy: “Giờ anh vẫn chưa ngủ à?”
“Tôi lo lắng cho em, em đã về tới nhà chưa?” Alan dịu dàng nói, có thể vì lý do sắp đi ngủ cho nên giọng anh ta có chút khàn khàn.
“Tôi mới về tới nhà, xin lỗi đã để cho anh phải lo lắng.”
“Em về tới là tốt rồi, vậy em nghỉ ngơi sớm đi.”
Trần Niệm nghe thấy tiếng cười mang ý tốt của anh, đôi mắt nặng trĩu: “Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi.”
Tối nay nhất định giấc ngủ sẽ không được tốt cho lắm, sáng sớm, cô ngủ tới tám giờ hai mươi mới thức dậy, sau khi đánh răng, rửa mặt thì ra ngoài công viên chạy bộ, từ phía xa xa, cô nhìn thấy Cố Lăng Kiệt đang ngồi trên chiếc ghế gỗ bên hồ.
Anh cũng nhìn thấy cô.
Theo bản năng cô muốn chạy đi nơi khác, nhưng anh đã nhìn thấy cô rồi, cô không tới chào hỏi mà chạy đi nơi khác, ngược lại sẽ lộ ra là cô đang chột dạ.
Trần Niệm nhắm mắt chạy tới chào hỏi anh: “Anh Cố, chào buổi sáng.”