Chương 1403: Việc Cần Phải Làm Để Tình Yêu Tốt Hơn
CHƯƠNG 1403: VIỆC CẦN PHẢI LÀM ĐỂ TÌNH YÊU TỐT HƠN
Cô lập tức nghe máy: "Sao anh dậy sớm như vậy, hay là anh không có ngủ?"
"Không phải đã nói em dậy thì phải nhắn tin báo cho tôi biết sao?" Giọng nói của Hạng Thịnh Duật nghe có mấy phần lười biếng, giống như dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ.
"Mấy ngày nay anh cũng chưa được ngủ ngon giấc, hôm qua còn phải đàm phán một đêm, tôi lo lắng tôi gửi tin nhắn tới sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh cho nên mới không gửi, mà tôi biết chắc chắn là sau khi anh tỉnh lại sẽ gọi điện thoại cho tôi trước tiên." Mục Uyển nhẹ nhàng giải thích rõ.
"Em cứ như vậy mà phán đoán tôi sao?" Giọng nói của Hạng Thịnh Duật dịu xuống rất nhiều.
"Không phải tôi phán đoán anh mà là đã trải qua cân nhắc nên mới đưa ra lựa chọn chính xác, hơn nữa cái này chẳng lẽ không phải bởi vì tôi quan tâm anh nên mới như vậy sao? Không nói chuyện này nữa, chừng nào thì anh trở về?" Mục Uyển hỏi.
"Hiện tại đang ở trên máy bay, buổi chiều là có thể đến nơi, sao vậy, nhớ tôi à?" Giọng nói của Hạng Thịnh Duật trở nên xấu xa.
Mục Uyển không trả lời vấn đề của anh ta: "Lúc nào thì anh về đến để tôi đi đón anh."
"Mặc dù tôi rất muốn gặp em nhưng do thời gian gấp gáp nên tôi không sắp xếp được tốt, có rủi ro, hơn nữa, mặc dù lần này chưa có kết thúc nhưng tài nguyên đều đang nằm trong tay của tôi, Sở Dã Bạch muốn xoay người thì nhất định phải có được những tài nguyên này, chỉ sợ giữa thù hận so với quyền thế thì anh ta sẽ chọn quyền thế mà nhằm vào chúng ta, mọi chuyện phải vô cùng cẩn thận." Hạng Thịnh Duật cẩn thận nói.
"Cho nên, Thẩm Diên Dũng cũng là một người cực kỳ thông minh, thời điểm then chốt biết bỏ xe giữ tướng, đem vấn đề đều đẩy hết ra ngoài nên anh ta liền có thể giữ được bình an." Mục Uyển cảm thán nói.
"Anh ta đã bị tổn thất rất nặng nề, tôi tin là anh ta còn có mưu đồ khác nữa, lợi nhuận cao tương đương với rủi ro cao, tôi đã xem xét các vấn đề bên trong, tôi thực sự rất sốt ruột."
"Nếu nói là anh đang sốt ruột không bằng nói anh đang giúp đỡ Thẩm Diên Dũng, đúng không?" Mục Uyển hỏi: "Thật ra, anh rất tốt bụng."
"Sự tốt bụng còn xa tôi lắm, tôi chính là người kiêu ngạo, bữa trưa nay em ăn cái gì?" Hạng Thịnh Duật dời sang chủ đề khác, khẩu khí nhẹ nhàng đi rất nhiều.
"Trưa nay Lã Bá Vĩ mua đồ ăn từ nhà hàng về, bởi vì tôi dậy muộn nên không kịp nấu cơm, lát nữa tôi sẽ bảo người ta đi mua nguyên liệu nấu ăn, bữa tối nay anh muốn ăn cái gì tôi sẽ nấu cho anh ăn." Mục Uyển dịu dàng nói.
"Cứ tùy theo ý em đi, em nấu cái gì thì tôi ăn cái đó, chờ tôi trở về, nhớ em, ngủ một giấc tỉnh lại người tôi nhớ tới dầu tiên chính là em." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển biết rõ, tình cảm của anh ta cô có thể cảm nhận được."Được rồi, anh ngủ tiếp đi, ngủ ngon thì lúc gặp mặt mới có tinh thần, nếu không lúc gặp mặt thấy anh mệt rã rời ngược lại không hay."
"Tôi gặp được em là sẽ không thấy buồn ngủ nữa." Hạng Thịnh Duật khẳng định nói.
"Cho nên, để làm việc được hiệu quả trong thời gian này thì bây giờ anh nên nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ sau khi anh trở lại chúng ta sẽ tâm sự nhiều hơn." Mục Uyển khuyên nhủ.
"Được thôi, vậy tôi cúp máy trước đây, tôi sẽ ngủ tiếp, buổi chiều gặp lại sau." Hạng Thịnh Duật nói xong chờ Mục Uyển tắt điện thoại.
Mục Uyển liền tắt điện thoại.
"Hôm nay ngài Hạng quay trở lại rồi sao?" Lã Bá Vĩ hỏi.
Mục Uyển gật đầu, sau khi suy nghĩ cần thận liền nói: "Tôi cảm thấy mặc dù tôi đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng kinh nghiệm sống vẫn còn rất ít, rất nhiều chuyện không biết nên xử lý như thế nào và cũng không biết cách nào để bảo vệ nó, rất lâu trước đây tôi có đọc qua Quỷ Cốc Tử, tôi hiểu được ý tứ đại khái của nó chính là nói về tâm lý học và cũng dạy phương pháp làm như thế nào để vận dụng được tâm lý học, nhưng khi đó tôi xem không hiểu, đọc đi đọc lại vẫn không hiểu, có lẽ khuyết điểm của tôi chính là đọc sách, qua nhiều năm như vậy đều là Hình Thiên dạy cho tôi phải làm như thế nào, tôi quá dựa vào anh ta cũng quá ỷ lại anh ta nên khi không có anh ta tôi cảm thấy tôi không thể làm được chuyện gì."
"Anh ta đúng là một người thông minh, người ở vị trí đó cũng không thể nào là người bình thường được, anh ta đã hóa giải rất nhiều mối nguy hiểm." Lã Bá Vĩ nói.
"Anh ta ngoại trừ xử lý công việc thời gian còn lại cũng hay ngồi đọc sách sau đó một mình ở trong phòng làm việc nghiền ngẫm, tôi cảm thấy tôi cũng nên đọc nhiều sách sau đó cố gắng tiếp xúc với những người từng trải có nhiều kinh nghiệm có học thức, không ngừng tiếp nhận và học tập thêm những công việc mới thì sau này nếu có xảy ra chuyện gì cho dù là đau khổ hay là không tốt cũng sẽ có thể thản nhiên đối mặt." Mục Uyển nói.
"Ừm, vậy tôi cũng sẽ làm theo phu nhân, tôi cảm thấy đây là một cái ý tưởng không tệ, vừa hay có thể để cho tôi không còn cảm thấy nhàm chán như vậy nữa." Lã Bá Vĩ nói.
"Được, sau này nếu tôi mua sách cũng sẽ mua hai quyển, đến đây, uống một ly." Mục Uyển vừa nói vừa rót rượu vang cho Lã Bá Vĩ.
"Lúc đầu muốn cùng phu nhân không say không nghỉ nhưng hôm nay ngài Hạng trở về, nếu như ngài ấy nhìn thấy cô say lại còn vì uống cùng với tôi chắc chắn sẽ lại ghen, cho nên, tình bạn của người quân tử nhẹ như nước, tôi muốn làm quân tử nên uống đến chừng mực là dừng lại thì tình bạn mới có thể tồn tại dài lâu được." Lã Bá Vĩ nói.
"Ừm được, nhưng tôi thì ngược lại có thể uống rượu vang tương đối tốt, cho dù có uống năm sáu ly cũng sẽ không say, đúng rồi, tối nay tôi muốn nấu bữa tối cho Hạng Thịnh Duật nên có thể phiền anh đi mua giúp tôi một vài nguyên liệu nấu ăn được không." Mục Uyển nói.
"Không thành vấn đề, phu nhân muốn mua nguyên liệu nấu ăn gì?" Lã Bá Vĩ hỏi.
"Ừm..." Mục Uyển suy nghĩ một chút.
Cô biết, Hạng Thịnh Duật không thiếu đồ ăn ngon, cái anh ta muốn là một phần tấm lòng.
"Buổi trưa chắc là sẽ không ăn hết những thứ này, tối nay tôi làm vài món tôi, anh đi mua giúp tôi một miếng thịt bò, sau đó mua một con lươn, lạp xưởng, giá đỗ, miến, tôm, cà chua, khoai tây, cà rốt, tiết vịt, tạm thời như này đi." Mục Uyển nói.
Lã Bá Vĩ cười: "Nghe qua có rất nhiều thứ có lẽ tôi mới chỉ nghe qua một lần, có thể sẽ không nhớ được hết."
Mục Uyển cũng cười theo, Lã Bá Vĩ rất thông minh nhưng loại chuyện đi mua thức ăn này không phải điểm mạnh của anh ta: "Lát nữa tôi sẽ viết ra giấy những nguyên liệu nấu ăn gì cần mua và cả số lượng bao nhiêu cho anh."
"Làm phiền phu nhân rồi." Lã Bá Vĩ nói xin lỗi.
"Người phiền phức là tôi mới đúng, biến anh thành chân chạy vặt, nhưng anh là người mà tôi tin tưởng nhất nên gần như tôi cũng chỉ có thể nhờ anh đi làm chuyện này, chờ Hạng Thịnh Duật trở về anh ấy hẳn là sẽ cho tôi một người mà anh ấy tin tưởng, đến lúc đó chúng ta sẽ làm những chuyện có ý nghĩa khác." Mục Uyển giải thích nói.
"Được." Lã Bá Vĩ đáp.
Mục Uyển uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Cô hạnh phúc và luôn luôn hi vọng những người bên cạnh mình cũng được hạnh phúc, cũng không hi vọng đối phương cô đơn lẻ bóng một mình, như thế sẽ khiến cho cô rất đau lòng.
Cô biết Lã Bá Vĩ rất mạnh, vì rất mạnh nên chỉ có một mình cũng không sao.
Thế nhưng tới lúc anh ta già đi có đôi khi cũng sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn, nhất là khi không có hi vọng, không có con cái làm bạn thì người có mạnh đến mức nào đến khi đêm về yên tĩnh cũng sẽ cảm thấy cô đơn.
Cô muốn giới thiệu cho Lã Bá Vĩ một đối tượng thích hợp.
Thật ra, Lã Bá Vĩ đã đến cái tuổi này đều hiểu rõ một đạo lý, tình yêu là thứ có thể gặp được nhưng không thể cầu, nếu như phù hợp sẽ làm bạn bên nhau cả đời, chăm sóc lúc sinh bệnh, lúc nhàm chán sẽ tâm sự với nhau, cùng nhau tản bộ ngắm biển hoặc có thể sinh một đứa bé, đứa bé này chính là sợi dây kết nối bọn họ lại với nhau, đem tất cả tâm tư đặt trên người đứa bé thì sẽ không còn thời gian để buồn phiền và khổ sở nữa.