Chương 919: Chịu Được Khinh Bỉ Thì Sẽ Nhận Được Vinh Quang
CHƯƠNG 919: CHỊU ĐƯỢC KHINH BỈ THÌ SẼ NHẬN ĐƯỢC VINH QUANG
"Bên cạnh tôi cần có một cô bé giỏi võ, anh tìm người sạch sẽ một chút, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện. Tôi sẽ thu xếp để người đó vào làm người giúp việc đi theo tôi. Đương nhiên, cô bé cũng có thể đúng lúc báo cáo với anh về tình hình của tôi. Dù sao cũng là hợp tác, tôi vẫn rất chân thành." Khóe miệng Mục Uyển cong lên.
"Được, bây giờ tôi sẽ xem xét. Bao giờ thì cô cần?"
"Tôi cần ngay tối nay. Bây giờ tôi đi tới tòa nhà CH mua quần áo, anh bảo cô bé chờ tôi ở đó là được rồi." Mục Uyển dặn dò.
"Được, vậy tối nay tôi sẽ liên lạc lại sau." Bobby cúp máy.
Mục Uyển cất điện thoại và đi ra cửa, vẫy xe đi tới tòa nhà CH.
Khi cô đi tới cửa, cô bé do Bobby tìm cũng tới.
Mục Uyển quan sát cô bé trước mắt. Cô ấy còn rất nhỏ tuổi, tết tóc và mặc đồ rằn ri, mặt đen, các đường nét trên gương mặt và vẻ bề ngoài không quá đặc biệt.
"Em tên là gì?" Mục Uyển dịu dàng hỏi.
"Tiểu Hắc." Cô bé ưỡn thẳng lưng và thật thà nói.
Mục Uyển cong môi lên: “Tôi nói là tên thật."
"Em không có tên thật, người trên đảo đều gọi em là Tiểu Hắc nên em chính là Tiểu Hắc." Tiểu Hắc nói có nề nếp.
"Tôi cảm thấy cái tên này không dễ nghe, em có thể lấy một cái tên mình thích, sau này lại gọi bằng cái tên này." Mục Uyển kiên nhẫn nói.
Cô bé suy nghĩ một lát, tròng mắt ngược lại rất linh hoạt: “Hắc Muội, em cảm thấy Tiểu Hắc giống như tên của con trai, Hắc Muội tương đối phù hợp với khí chất của em."
Mục Uyển: "..."
Cô rất thích cô bé này. Cô nhớ lúc trước khi cô ở chỗ của Hình Thiên, Bạch Nguyệt đưa tới hai con chó, có một con gọi là Hắc Hắc, con tên Kỵ Sĩ là con mẹ. Thật ra, không phải cô nói cô bé này là chó, mà cảm thấy giữa mình với cô bé này có duyên phận không tệ.
"Gọi là Tiểu Duyên đi, em có thích tên này không?" Mục Uyển dịu dàng hỏi.
"Cảm ơn lòng tốt của cô chủ, em cảm thấy Hắc Muội dễ nghe hơn." Cô bé thật thà cười lộ ra hàm răng rất trắng.
"Được rồi, vậy gọi là Hắc Muội. Lát nữa tôi mua quần áo sẽ mua cho em hai bộ. Em mặc quần áo này không thích hợp, vừa nhìn đã biết là có thể đánh nhau. Chúng ta phải che giấu thế lực của mình, mới làm cho đối phương thả lỏng cảnh giác, vào thời điểm quan trọng có thể cứu mình, biết không?" Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
Hắc Muội gật đầu: “Em biết rồi. Sau này em chính là người của cô chủ, chắc chắn sẽ giống như thiên lôi, cô chủ sai đâu đánh đó, hết lòng phục vụ cô chủ tới chết mới thôi."
"Tôi không muốn em chết, cũng không cần em trung thành, càng không mong em phải hy sinh vì tôi. Em còn nhỏ, em chỉ cần bảo đảm hai người tôi và em đều sống sót ở trong phạm vi năng lực của em là được rồi." Mục Uyển mỉm cười nói: “Đi thôi, đi theo tôi."
Hắc Muội không hiểu: “Vì sao cô chủ không cần em trung thành chứ? Bọn em đi ra ngoài làm vệ sĩ lại không phải cần trung thành sao?"
"Bobby bảo em giết một người, tôi bảo em cứu người đó, vậy em sẽ cứu hắn hay là giết hắn?" Mục Uyển kiên nhẫn hỏi.
Hắc Muội suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Bobby nuôi em lớn nên là ân nhân của em. Nếu không nhờ có Bobby, em đã sớm chết đói rồi. Chị là chủ của em, em cũng nên trung thành với chị, cho nên em không biết nên làm thế nào cả?"
"Không nói chuyện này nữa, ít nhất cho đến bây giờ, tôi và Bobby ở cùng một mặt trận. Chúng ta đi mua đồ thôi, tôi có rất nhiều thứ cần mua." Mục Uyển nói xong liền đi về phía trước.
Cô mua ba lọ nước hoa, hai bộ mỹ phẩm các loại, đủ một bộ son môi TF, sáu bộ quần áo, cũng mua cho Hắc Muội hai bộ, còn mua vòng tai, kính mắt và mũ nữa.
Chỉ có điều, cô tiêu đều là tiền của mình. Khi cô làm bà Tổng thống quản lý nội các, cũng có số tiền lương không tệ. Hình Thiên rất hào phóng với cô.
Mua đồ xong cũng gần tới mười giờ, cô và Hắc Muội gọi xe trở về, trong lòng nghĩ hôm sau cô nhất định phải mua cho mình một chiếc xe mới được, gọi xe rất bất tiện.
Khi hai người đi tới cửa thì bị bảo vệ ở cửa ngăn lại: “Thật ngại quá, cô Mục, phía trên có quy định không thể để cho xe taxi vào trong, đây là vì an toàn của mọi người."
Mục Uyển cũng không làm khó bảo vệ. Mặc dù anh ta nhằm vào cô, nhưng nói vậy cũng là do có người phía trên căn dặn. Người bảo vệ chỉ nghe lệnh làm việc, làm không tốt thì có thể sẽ bị đuổi đi.
"Tôi biết rồi. Cảm ơn." Mục Uyển mỉm cười ôn hòa nói, sau đó bước từ trên xe xuống.
Hắc Muội rất khỏe, giúp Mục Uyển cầm theo túi mua sắm và đi theo sau lưng Mục Uyển.
"Cô chủ, em cầm thêm cho chị ít đồ. Em sức lớn, còn có thể cầm được." Hắc Muội xung phong nhận việc nói.
Mục Uyển nhìn cô ấy và mỉm cười: “Em đã cầm quá nhiều rồi, tôi có thể cầm được. Chúng ta đi thôi. Từ bên này qua đó còn có hai cây số đi đường nữa đấy. Có thể phải làm em vất vả một chút rồi."
"Cô chủ, chị xem." Hắc Muội nhìn về phía con đường: “Vì sao chiếc xe taxi này có thể vào mà chúng ta lại không thể chứ?"
Mục Uyển nhìn chiếc xe taxi rõ ràng đi qua trước mặt cô, tròng mắt trầm xuống.
Cô cũng không nhận ra cô gái ngồi trên xe là ai, gương mặt rất lạ, rất trẻ tuổi, có lẽ là bạn của ai đó của nhà họ Hạng.
"Bởi vì tôi còn không được tôn trọng nữa." Mục Uyển thoải mái nói.
Hắc Muội thông cảm nhìn Mục Uyển: “Chúng ta không để ý tới bọn họ làm gì, đi bộ cũng tốt cho sức khỏe."
Mục Uyển liếc nhìn về phía Hắc Muội: “Không nên nhìn tôi với ánh mắt này, tôi không đáng thương đâu. Tất cả chịu đựng cũng chỉ vì sự bùng nổ trong nháy mắt. Tôi chỉ đang chờ đợi cơ hội, càng giỏi nhẫn nhịn thì mới càng có thể có được thành tựu lớn hơn. Chúng ta không phải bị người ta xem thường, mà là… đang ngủ đông."
Hắc Muội gật đầu, cười hì hì nói: "Có chút thâm ảo nhưng em cảm thấy có lý, cô chủ nói đều đúng cả."
Mục Uyển tiếp tục đi về phía trước. May mà hôm nay cô đi giày không cao, đi khoảng hai mươi phút đã đến căn nhà nhỏ bên hồ rồi.
Cô còn chưa vào trong đã nghe được tiếng nhạc ầm ĩ từ trong căn nhà phát ra. Không cần đi vào trong, cô đã biết chắc là do Hạng Kim Thu làm. Chỉ có cô ta mới khoa trương, cố tình gây sự và bộc lộ ra ngoài như thế.
Cô đi vào sân thì nghe được tiếng động càng lớn hơn, ầm ầm ầm. Bên trong có rất nhiều người, phụ nữ gọn gàng xinh đẹp, đàn ông áo quần bảnh bao cùng các loại rượu sâm banh, rượu vang cùng thức ăn ngon.
"Theo tôi vào trong phòng trước đã." Mục Uyển dịu dàng nói với Hắc Muội.
Hạng Kim Thu diêm dúa ngăn cản ở trước mặt Mục Uyển: “Cô đã nói tôi có thể lập tức vào ở trong căn nhà bên hồ. Hôm nay tôi mở tiệc ở đây, không quấy rầy cô chứ?"
Mục Uyển thản nhiên, bình tĩnh nhìn gương mặt quyến rũ này của cô ta: “Tránh ra."
"Tôi không tránh thì làm sao?" Hạng Kim Thu vênh váo hống hách, lắc ly rượu và cố ý gây sự.
Hắc Muội trợn mắt muốn dạy dỗ cô ta. Mục Uyển ngăn cản ở trước mặt Hắc Muội, vừa cười vừa nói: "Vậy dì không cần tránh nữa. Dù sao tôi cũng không có chuyện gì, cứ trừng mắt nhìn nhau như vậy cũng rất tốt. Nhưng chỉ sợ dì sẽ bỏ lỡ cuộc vui của mình, vậy cũng đừng trách tôi không hiểu chuyện."
Hạng Kim Thu mím môi, nhìn cô không hề nổi giận mà cảm thấy rất tức giận, dường như những gì mình đang làm là công việc vô ích, dùng tất cả sức lực đánh vào trên đống bông mềm nhũn, thật sự chẳng thú vị gì.
"Cô nghĩ cô nói vậy thì tôi sẽ tránh ra sao?" Hạng Kim Thu khinh bỉ nói, vẻ mặt chính là tới gây khó dễ.