Chương 552: Thật Ra Đã Sớm Thích Sao Không Phát Hiện Chứ
CHƯƠNG 552: THẬT RA ĐÃ SỚM THÍCH SAO KHÔNG PHÁT HIỆN CHỨ
“Hử?” Hình Thiên nhìn cô.
“Mẹ tới nước M, bởi hàng của chúng ta bị người khác tráo, em lo có người cố ý nhằm vào Cố thị, vì vậy, hãy để mẹ bỏ một số ngành công nghiệp không chắc chắn ở nước ngoài và tập trung vào từ thiện." Bạch Nguyệt nói.
“Em lo lắng không thừa, để sau rồi nói, mẹ đã lớn tuổi, em lại đang mang thi, đúng là nhiều công việc quá trở thành gánh nặng, chúng ta không phải người để ý đến tiền, cứ dựa theo ý của em mà làm, em quyết định làm gì, anh đều ủng hộ." Hình Thiên ôn hòa nói.
"Làm từ thiện, cũng là xây dựng nền tảng để anh trở thành Tổng thống, nhưng..." Bạch Nguyệt hơi lo lắng, tạm dừng.
“Nhưng nhị cái gì?” Hình Thiên hỏi.
"Em sợ, chúng ta sẽ trở thành Thẩm Ngạo tiếp theo, vì rắc rối khó gỡ khỏi mối quan hệ lợi ích, hy sinh nhân cách, lương tâm và tính mạng, Cố Lăng Kiệt, nếu báo thù, thật ra làm Tổng thống có ý nghĩa gì đâu? Nhiều người soi mói, nhiều chuyện phiền lòng, quyền lợi to lớn, cho đến lúc chết, có phải cô đơn không?" Bạch Nguyệt hỏi.
Hình Thiên nhếch miệng không nói lời nào.
"Cuộc sống chỉ ngắn ngủi mấy thập niên, giỏi lắm được 120 năm, người một nhà chúng ta ở cùng nhau, mỗi ngày vui vẻ, du lịch khắp thế giới, nhìn ngắm khung cảnh cả thế giới, ăn những món ngon trên thế giới, nhiều đứa trẻ được sinh ra, rồi những đứa trẻ ấy lại sinh ra nhiều đứa trẻ hơn nữa, đến lúc chết, kỷ niệm nhớ lại đều là hạnh phúc, trong lòng ấm áp, thế có phải tốt hơn không?" Bạch Nguyệt đỏ mắt nói.
Hình Thiên cong môi.
Trước kia, anh có dã tâm, tham vọng của anh, người lính nào không muốn làm tướng quân không phải là lính tốt, Chính trị gia không muốn làm Tổng thống không phải Chính trị gia giỏi.
Nhưng cô nói đúng, làm Tổng thống thì sao?
Tạo rất nhiều kẻ thù, bị người ta soi mói, một khi xuống ngựa, dậu đổ bìm leo, dù đã chết, như Thẩm Ngạo, được bao người thương cho, phần lớn đều lo lắng cho ích lợi của mình.
Không bằng mỗi ngày bên cạnh cô, sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, không phiền não, chỉ cần nuôi con họ nên người là được rồi.
"Được, anh đồng ý với em, chỉ vì báo thù, đợi anh báo xong thù cho ba mẹ anh, anh sẽ mang theo em đi du lịch thế giới, chúng ta phải sinh nhiều con như đội bóng đá, sau này chọn vợ, chọn chồng cho tụi nhỏ." Hình Thiên đồng ý.
Bạch Nguyệt nở nụ cười: "Từ thiện vẫn phải làm, dù gì chúng ta đã nhận nhiều vụ giết chóc quá rồi."
Hình Thiên xoa đầu cô.
Cô rất nhân hậu, không có lòng tham, tuy anh tới muộn, nhưng vẫn may mắn đúng chứ?
"Được, nghe em hết." Hình Thiên
cưng chiều nói.
"Vậy giờ phê bài thi trước nhé?"
Hình Thiên gật đầu: "Mấy bài thi này chấm điểm cao hay thấp?"
"Không nhìn được vấn đề gì trên bài thi, vì nhiều người chỉ số EQ và tríthông minh, những người đó ẩn nấp trong quân khu có thể đã học tâm lý, thậm chí họ có thể trả lời tốt hơn người khác, nên em soạn ra mười phần bài thi tâm lý trữ sẵn đưa cho Lâm Tiến, tổng hợp lại tất cả những bài thi phân tích được ra những người có vấn đề, đang tiến hành thử nghiệm mô phỏng." Bạch Nguyệt nói.
"Thử nghiệm mô phỏng?"
"Đấy là một thí nghiệm phổ biến ở nước ngoài, không phải từ lý luận, mà là theo dõi hành vi.
Hành vi của nhiều người theo tiềm thức, khi bắt chước sẽ kích phát nhân tố tiềm thức, phản ứng lại chưa kịp suy nghĩ, hoặc họ cần suy nghĩ trong thời gian dài để kiểm tra đạo đức, phẩm hạnh và động cơ, nói đơn giản là, giống như bài kiểm tra, nhưng người bị kiểm tra không biết đang làm bài kiểm tra." Bạch Nguyệt giải thích.
"Hiểu rồi, đến lúc đó em sẽ nói với Lâm Tiến."
"Hy vọng có thể tìm được gián điệp ẩn náu ở quân khu của anh, nhưng có thể bị sai sót, nhưng nếu sai thật cũng phải tìm ra người của Thịnh Đông Quang, không thể để lại tai họa ngầm." Bạch Nguyệt chợt cảm thấy áy náy.
Làm người lãnh đạo, mới phát hiện nỗi buồn của người lãnh đạo, đôi khi, vì lợi ích chung, một số người phải hy sinh lợi tích cá nhân.
Tuy cảm thấy rất có lỗi khi hy sinh lợi ích cá nhân, nhưng bắt buộc phải làm.
Cô rất lo lắng, làm người lãnh đạo lâu, giết chóc nhiều hơn, ngay cả trái tim cũng trở nên thờ ơ tàn nhẫn.
"Vất vả cho em." Hình Thiên nói, nhìn cô.
Cô còn đang cúi đầu mở bài thi, trên người bao phủ sự cảm thương nhạt nhòa.
Cô tốt như thế, thật lòng anh rất thích, cực thích, thích đến mức dù là lừa dối, cũng không muốn buông tay .
Anh, cũng hy vọng rằng ai đó có thể bảo vệ cô, chăm sóc cô, tiếp tục yêu cô, liệu có được?
Ha. . . . . .
Hình Thiên không muốn nghĩ tiếp nữa, cúi đầu, cùng cô phê chấm bài thi.
Trên xe.
Lưu San dựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Cô rời đi nửa năm, nhiều nơi đã biến mất, nhiều nơi mới khác xây lên.
Nhớ rõ hồi còn nhỏ, cô muốn trở thành một căn nhà, cô cảm thấy căn nhà là nơi qua bao lâu vẫn giữ dáng vẻ ban đầu, sau khi lớn lên mới biết một căn nhà lâu lắm thì tồn tại được trong 70 năm, còn yếu ớt hơn cuộc sống một con người.
Trẻ con, rất ngây thơ, không có chuyện phiền lòng.
Hai đứa trẻ chơi với nhau vui đùa ầm ĩ.
Thật, thật muốn trở lại cái thuở ngây thơ nhất ấy.
Di động Thẩm Diên Dũng vang lên, đánh gãy dòng suy nghĩ của Lưu San.
Cô nhìn về hướng Thẩm Diên Dũng.
Mày anh ta hơi nhíu, trông khắc nghiệt và cứng nhắc.
"Sao vậy?" Thẩm Diên Dũng hỏi.
"Tổng thống Thẩm, Giang Diệp đã mua vé máy bay đến nước A, ngày mai đến nước A."
"Cậu ta? Sao lại đến nước A?" Thẩm Diên Dũng kinh ngạc.
"Không biết, lúc trước cậu ta mất tích một năm, đột nhiên xuất hiện, còn vừa xuất hiện đã tới nước A, tôi cũng thấy nghi, báo ngay cho ngài."
"Tôi biết rồi, cậu liên hệ với người bí ẩn bên kia, theo dõi anh ta, cậu ta là người phụ giúp Giang Hành Duật, sẽ không vô duyên vô cớ đến nước A đâu." Thẩm Diên Dũng phân việc.
"Rõ, tôi biết làm thế nào."
Thẩm Diên Dũng tắt điện thoại.
"Này, Thẩm Diễn Dũng, sau này anh nhận điện thoại, gọi điện thoại hay gì đấy, tránh xa tôi chút được không, anh biết con người tôi không có ưu điểm gì, thậm chí hay lắm miệng, có nói bí mật gì với tôi, chắc chắn không kín được, anh không đề phòng tôi, về sau đừng có trách tôi không biết giữ bí mật gì đấy." Lưu Sảng nhắc nhở nói.
Thẩm Diên Dũng nở nụ cười vui vẻ.
Anh thích thẳng thắn, nên sau khi tách ra hồi trung học, anh vẫn không quên cô, ngày đó, biết ba cô giới thiệu đối tượng cho cô, anh đã chạy ngay tới.
Anh biết, tuy ngày đó anh dẫn theo rất nhiều người đến, nhưng người khiến anh kiêu ngạo nhất, chính là cô.
"Có gì buồn cười đâu, đồ ngốc." Lưu San ghét bỏ nói, liếc mắt xem thường anh.
Thẩm Diên Dũng ôm cô vào lòng, hôn.
Hôn thêm cái nữa, ngọt ngào.
Anh ta lại hôn tiếp…
Trước kia anh tự phụ, mang vẻ khinh khỉnh kiêu ngạo, sau nửa năm không gặp, anh lại thiếu kiên nhẫn thế này?