Chương 695: Có Em Ở Bên Cạnh, Anh Càng Không Muốn Chết
CHƯƠNG 695: CÓ EM Ở BÊN CẠNH, ANH CÀNG KHÔNG MUỐN CHẾT
Đột nhiên, Hình Thiên nhìn về phía cửa, nghi ngờ nhíu mày.
Bạch Nguyệt nhìn ra khác thường, hỏi: “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à?”
“Ngoài cửa có hai nhóm người đnag đánh nhau rất quyết liệt.” Hình Thiên suy đoán nói.
“Là người của anh phải không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Hình Thiên lắc đầu: “Ở chỗ này chỉ có bốn người sợ rằng không có năng lực lớn như vậy, không biết là người của ai.”
Bạch Nguyệt nắm tay Hình Thiên nở nụ cười dịu dàng nói: “Dù sao sống cùng nhau hay chết cùng nhau, chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì cũng không còn gì để sợ hãi nữa.”
Hình Thiên nắm chặt tay cô, cười nói: “Có em ở bên cạnh, anh càng không muốn chết.”
Nói những lời này, có chút thương cảm, có lúc sống hay chết, cũng không phải là do bản thân tự quyết định được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Bọn họ ai cũng không nói chuyện, chỉ là lặng lẽ chờ đợi.
Hai mươi phút sau, bên ngoài đã yên tĩnh lại, yên tĩnh giống như sóng êm gió lặng vậy.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Hình Thiên: “Kết thúc rồi à?”
Hình Thiên do dự gật đầu, chỉ là hiện tại không biết người của ai tới, là địch hay là bạn.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hình Thiên cùng Bạch Nguyệt theo bản năng lùi về phía sau một bước.
“Bên trong có người không? Tôi là Giang Hành Duật.”
“Giang Hành Duật?” Bạch Nguyệt hoàn toàn không biết người này.
Hình Thiên thì biết, anh mở cửa.
Một người đàn ông cao gầy đứng ngoài cửa, mắt nho nhỏ, không lớn, khuôn mặt rất dễ nhìn, cảm giác tương đối nhu hòa.
“Hình Thiên, là anh?” Giang Hành Duật rất kinh ngạc.
Hình Thiên cũng kinh ngạc: “Anh sao lại ở đây?”
“Những ngày này tôi luôn ở nước B, người của tôi báo cáo nói người của Thẩm Diên Dũng đến rồi, người của tôi luôn theo dõi đến nơi này, nhìn thấy bọn họ mỗi người đều cầm súng đang bắn. Tôi dựa vào nguyên tắc kẻ thù của kẻ thù là bạn nên ra tay giúp đỡ, lại không nghĩ đến lại là anh, anh sao lại chọc giận đến Thẩm Diên Dũng vậy.” Giang Hành Duật hiếu kì hỏi.
“Anh nói những người đó là người của Thẩm Diên Dũng?” Hình Thiên càng kinh ngạc hơn.
Giang Hành Duật gật đầu: “Một người trong số đó đã từng giao thủ với tôi, cho nên mới biết là người của Thẩm Diên Dũng, anh ta tại sao lại muốn giết anh?”
Hình Thiên phẫn nộ nói: “Tôi cũng rất muốn biết là tại vì sao, người của tôi không sao chứ?”
“Lúc tôi đến thì người của anh đã bị giết hết rồi.” Giang Hành Duật có lỗi nói.
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm Giang Hành Duật: “Anh có chắc chắn người đó là người của Thẩm Diên Dũng không?”
“Tôi chắc chắn, trước kia tôi đã giao thủ với anh ta rồi, cũng có phái người theo dõi anh ta, cho nên một khi anh ta đến nước B, tôi lập tức đã biết.” Giang Hành Duật không do dự nói.
“Người đó tên gì?” Bạch Nguyệt gắt gao hỏi.
“Ngô Điền.”
Bạch Nguyệt không nói chuyện nữa, người này cô cũng biết, lúc đầu khi mà Lưu San đi không thấy đâu, anh ta là vệ sĩ thân tín bên người Thẩm Diên Dũng.
Cô vì an toàn của Lưu San nên đã điều tra kĩ mỗi một vệ sĩ rồi.
Ngô Điền, Hình Thiên cũng biết, luôn đi theo bên người của Thẩm Diên Dũng.
Anh nắm chặt quả đấm, bước nhanh ra ngoài, đi vào trong biệt thự.
Bên trong biệt thự khắp nơi đều là dấu vết của đạn để lại, người của anh chết trên bậc thang có, trên mặt đất có, cửa phòng bếp có, còn có ở trên sofa nữa.
Tròng mắt anh đỏ như máu, mơ hồ bao phủ một tầng sương mù, phát ra sát khí như muốn hủy diệt tất cả.
Bạch Nguyệt nhìn những chiến sĩ đã chết, trong lòng rất không thoải mái, mặc niệm đứng bên người Hình Thiên.
“Em còn cảm thấy, Thẩm Diên Dũng sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Anh ta còn tàn nhẫn hơn bố của anh ta nữa, bố của anh ta không biết cách che giấu, nhưng anh ta thì biết.” Hình Thiên bi thương nói, ngực phập phồng kịch liệt.
Bạch Nguyệt biết anh đang khổ sở.
Những người này vì cô mà chết, cô cũng rất buồn.
Nhưng, cô hiện tại lí trí hơn anh, cầm chặt tay anh nói: “Trước tiên anh đừng xúc động, đợi điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi nói, người bên ngoài kia cũng chưa hẳn là nói thật.”
Hình Thiên bỏ tay cô ra, rất không bình tĩnh mà hỏi lại: “Như thế nào mới là nói thật? Tả Đoàn Niên vừa đến nước F thì đã bị anh ta khống chế rồi, tuy bom ở trên máy bay là do Tả Đoàn Niên phát ra, nhưng anh chắc chắn Thẩm Diên Dũng không thể không biết chút nào.”
“Đó là anh ta không biết anh là Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Cho là lần đó anh ta không biết nhưng lần này thì sao? Ngô Điền là thân tín bên cạnh anh ta, người của anh ta thông minh như vậy, sẽ để người của kẻ địch lưu giữ bên người sao?” Hình Thiên chua xót nói.
“Đó là bởi vì anh ta quá khôn khéo, anh ta làm sao có thể phái người bên cạnh anh ta đến giết chúng ta, anh ta chỉ có thể thuê người khác, hoặc là anh ta từ trước đến giờ ở nước B không có lộ mặt ra ngoài.”
“Em đang nói giúp cho anh ta.” Hình Thiên càng không thể bình tĩnh.
“Em chỉ là không muốn anh bị người khác lợi dụng, trở thành con cờ để người khác định đoạt, chúng ta bây giờ nên bình tĩnh lại, cho dù là do Thẩm Diên Dũng làm thì anh cũng không nên biểu hiện rõ ràng như thế, nếu không, chúng ta cũng sẽ chết.” Bạch Nguyệt nhắc nhở nói.
Trong lòng Hình Thiên lộp cộp một tiếng, giống như có vật gì đó đánh trúng.
Anh rũ mắt xuống.
Bạch Nguyệt nói đúng, cho dù là Thẩm Diên Dũng làm thì cũng không phải là lúc anh có thể trở mặt được.
Anh càng kích động, chỉ càng dễ chết hơn.
Anh phải lí trí hơn mới đúng.
Bạch Nguyệt thấy anh dần bình tĩnh lại thì thở phào nhẹ nhõm: “Chúng ta cùng nhau điều tra, bắt đầu từ Ngô Điền, em tin rằng rất nhanh sẽ biết được chân tướng, rốt cuộc là Hình Thương làm hay Thẩm Diên Dũng làm hay là người khác, không vội, vội cũng không làm gì được.”
Hình Thiên kéo cô vào trong ngực.
Rất lâu.
Một câu anh cũng không nói.
Bởi vì dựa quá gần, cô có thể cảm nhận được tim anh đang đập rất nhanh, lồng ngực anh phập phồng không ngừng.
Cô biết anh đang buồn, anh tức giận, anh đang áp chế tâm tình của mình lại.
Lúc Thư Lam bị thương ở mặt, cô hận không thể làm cho Tả Đoàn Niên thân bại danh liệt, huống chi, Cố Lăng Kiệt nhìn thấy đồng đội của anh chết trước mặt anh.
Cô nhắm hai mắt lại, chảy xuống hai giọt nước mắt.
Hình Thiên cảm giác được trên cổ mình ẩm ướt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Bạch Nguyệt, thấy cô đang khóc, anh bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Anh như vậy làm em rất lo lắng phải không, anh xin lỗi.” Tâm trạng Hình Thiên bình tĩnh lại rất nhiều.
“Nói không lo lắng là giả, rất muốn làm cái gì đó cho anh, người của anh, trước tiên đem an táng đưa họ trở về bên cạnh người thân của họ.” Bạch Nguyệt nói.
“Bọn họ đều là trẻ mồ côi.” Hình Thiên ngẹn ngào nói.
Đôi mắt Bạch Nguyệt càng ẩm ướt hơn, nước mắt như vỡ đê, từng giọt rơi xuống.
Mạng sống của con người thật mong manh yếu ớt như vậy, nói không còn thì không còn nữa.
Tuổi càng lớn, sinh lão bệnh tử trải qua càng nhiều, càng cảm thấy đau khổ hơn, đơn giản đừng nghĩ đến nữa thì sẽ vui vẻ.
“Lăng Kiệt, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt, không để bản thân phải đau khổ nữa, trân trọng sinh mạng từng ngày.” Bạch Nguyệt khóc nói.
“Cho dù anh chết rồi, em cũng phải thay anh tiếp tục mà sống, thay anh nhìn thế giới tốt đẹp này.” Hình Thiên ý vị sâu xa nói.
Vấn đề này, cô cũng không muốn nói.
Cô có sự cố chấp của cô.
Cô có thể tiếp tục sống tốt, nhưng trước tiên là anh cũng phải tiếp tục sống tốt, nếu không, mỗi ngày cô sống không bằng chết.