Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 269: Tôi Đang Nghiêm Túc Anh Còn Cười​




“Ngại quá, Lưu San của chúng tôi, không thèm.” Bạch Nguyệt tức giận nói, nhấc chén trà trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
Tô Khánh Nam thấy cô tức giận, anh ta không nói gì nữa.
Rất nhanh nhân viên phục vụ đem bánh bao lên.
“Có ăn giấm không?” Tô Khánh Nam hỏi.
Bạch Nguyệt chẳng có tâm trạng ăn uống.
Lưu San là người bạn duy nhất của Bạch Nguyệt, cô biết.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Thẩm Diên Dũng thực sự thích Lưu San sao?” Bạch Nguyệt vẫn không tin lắm.
“Tin tức anh có được thì là như vậy, Thẩm Diên Dũng, là người có suy nghĩ sâu kín nhất trong chính phủ, làm chuyện gì cũng chặt chẽ, cẩn thận, Lưu San đi theo anh ta, tuy không có thân phận, nhưng muốn cái gì cũng được.” Tô Khánh Nam bình luận.
“Chị San nhìn thì có vẻ tùy tiện nhưng cô ấy có tính cách mạnh mẽ, cô ấy không có yêu cầu cao với đàn ông, không cần xe, không cần nhà, không cần ngoại hình, không cần địa vị xã hội, nhưng không được lăng nhăng, không được trăng hoa, Thẩm Diên Dũng chắc có rất nhiều bạn gái nhỉ?” Bạch Nguyệt buồn phiền.
Tô Khánh Nam không phủ nhận: “Vị trí đó của anh ta, cũng có lúc là sức hấp dẫn của đàn ông, cũng là vũ khí mạnh nhất, anh ta cần những ngươi phụ nữ và nam giới để củng cố địa vị của anh ta, năm nay anh ta mới 27 tuổi, nếu trúng cử thành tổng thống thì sẽ trở thành người trẻ nhất trong lịch sử, đây đều phụ thuộc vào thực lực và mưu lược của anh ta.”
“Anh có người đáng tin không, có thể giới thiệu cho Lưu San, người ở vị trí cao thường cô đơn, Lưu San có tính cách quá thẳng thắn, trong phim cung đấu chắc không sống hết được một tập là phải đi lĩnh cát sê rồi. Phụ nữ bên cạnh Thẩm Diên Dũng rất nhiều, Lưu San không đối phó được đâu, tôi thà để cô ấy sống một đời bình yên.”
Tô Khánh Nam cười nói: “Sao anh cứ cảm thấy, em mà trong phim cung đấu chắc sống đến cuối phim, nắm giữ hậu cung quá?”
Bạch Nguyệt bực mình, đánh vào tay Tô Khánh Nam: “Tôi đang nghiêm túc anh còn cười”
Tô Khánh Nam nghiêm mặt lại: “Là phúc thì không phải là họa, mà là họa thì không tránh được. Cứ thuận theo tự nhiên đi, hoặc là, Thẩm Diên Dũng sẽ chán Lưu San nhanh thôi, chúng ta ngăn cản thì lại càng củng cố quyết tâm của anh ta.”
“Lưu San kết hôn rồi thì Thẩm Diên Dũnng cũng sẽ không động đến cô ấy được nữa.”
“Cũng có thể, anh ta sẽ hại cả nhà chồng cô ấy.” Tô Khánh Nam đoán.
Bạch Nguyệt từ trong lời Tô Khánh Nam có thể cảm nhận được Thẩm Diên Dũng là một con người có quyền thế, mà cũng bá đạo ngang ngược, thủ đoạn độc ác.
Cô ghét nhất là ép buộc, dùng sức đẩy bàn ra: “Tôi không ăn nữa, anh ăn đi.”
“Tiểu Nguyệt.” Tô Khánh Nam gọi lại.
Bạch Nguyệt xách túi lên lạnh lùng đi ra ngoài, một mình đi về khách sạn.
E là, bây giờ Lưu San còn chưa biết Thẩm Diên Dũng đang nhìn chằm chằm cô ấy như hổ đói, nếu không với tính cách của Lưu San thì chắc chắn đã nói với cô rồi.
Bây giờ cô nghi ngờ, người cưỡng hiếp Lưu San chính là vị điện hạ này.
Điện thoại đổ chuông.
Cô nhìn tên người gọi đến hiện trên màn hình, là mẹ Lã Minh, cô lập tức bấm nghe.
“Cô giáo Bạch, Lã Minh nhà chúng tôi xảy ra chuyện ở trường rồi, có người nhìn thấy nó nhìn trộm bạn nữ trong nhà vệ sinh, bây giờ hiệu trưởng gọi tôi đến đó, tôi phải làm sao đây? Tôi còn không dám nói với ông xã tôi, ông xã nhà tôi mà biết chắc chắn sẽ đánh chết Tiểu Minh mất.” Mẹ Lã Minh lo lắng nói.
Bạch Nguyệt lộp bộp mấy tiếng trong lòng: “Sao có thể chứ? Bây giờ tôi đến trường, cô đừng cuống, đến rồi nói sau”
Bạch Nguyệt vội vàng bắt xe đến trường.
Chủ nhiệm lớp ra đón cô.
Cô đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Phòng làm việc của hiệu trưởng ngoài chủ nhiệm lớp, hiệu trưởng, còn có chủ nhiệm hướng dẫn và Lã Minh, cùng vài học sinh khác.
Lã Minh nắm chặt tay, mắt đỏ hồng, sát khí đằng đằng nhìn mấy em học sinh kia.
Bạch Nguyệt nhìn ra được sự lạ, cô đi lên ôm lấy Lã Minh, nhẹ nhàng nói: “Không sao, không sao, em không làm, đúng không?”
Lã Minh nhìn Bạch Nguyệt, bởi vì kích động, tủi thân nên vành mắt đỏ lên: “Em không có, bọn họ nói oan cho em”
“Tin cô, thế giới này có công bằng, bọn họ không đổ oan cho em được đâu, cô hỏi cái gì, em theo đúng sự thực mà trả lời.” Bạch Nguyệt nói.
Lã Minh gật đầu.
Bạch Nguyệt quay người nhìn ba em học sinh kia, trong đầu hiện lên câu thành ngữ, tam nhân thành hổ. (ý nghĩa là ba người đều nói dối rằng trong thành phố có hổ, mọi người đều tin là thật)
“Các em đều nhìn thấy Lã Minh nhìn trộm bạn nữ trong nhà vệ sinh sao?” Bạch Nguyệt lạnh lùng hỏi.
“Ba chúng em đều nhìn thấy.” Một bé trai hơi béo nói.
“Nhìn thấy lúc nào?” Bạch Nguyệt lại hỏi.
“Sau khi học xong tiết thứ hai, chúng em tập thể dục xong, lúc vào nhà vệ sinh thì nhìn thấy Lã Minh đang nhìn lén.” Nhóc béo đó nói với vẻ chính nghĩa.
“Rất tốt, bé mập, đi theo tôi, hiệu trưởng, mời hiệu trưởng cũng theo tôi.” Bạch Nguyệt đi về phía cửa.
Lã Minh giữ tay Bạch Nguyệt lại: “Cô ơi”
Bạch Nguyệt khẽ cười với Lã Minh: “Số phận cho mỗi người một nhiệm vụ khác nhau, nhất định phải vất vả, đau khổ, đói khát, thiếu thốn, rối loạn hành vi, dùng mọi cách để tác động đến suy nghĩ của người đó, tôi luyện nên tính cách kiên cường, bù đắp những thiếu sót của bản thân. Những khó khăn, thất bại bây giờ chỉ để em trở nên càng cứng cỏi và kiên định hơn.”
“Vâng.” Lã Minh đã hiểu, gật gật đầu, buông tay ra.
Bé mập nhìn mấy đứa cùng hội, nơm nớp lo sợ đi theo sau Bạch Nguyệt.
Ra khỏi cửa, đến khúc ngoặt, Bạch Nguyệt nhìn bé mập hỏi: “Có phải chính mắt em trông thấy Lã Minh nhìn trộm không?”
Bé mập gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy thì em diễn lại những gì em nhìn thấy cho tôi nghe.” Bạch Nguyệt nói, lạnh lẽo khóa chặt bé mập lại, mở ghi âm ra.
Nhóc mập chột dạ, ánh mắt lấp lóe, đi đến trước nhà vệ sinh nữ, nằm bò xuống đất.
Bạch Nguyệt cười: “Tư thế này là nằm trên hành lang, còn với vị trí nhà vệ sinh, trừ phi Lã Minh là đứa ngốc thì mới làm như vậy.”
“Em thật sự nhìn thấy đúng như vậy.” Nhóc mập kiên quyết nói.
“Được rồi, bây giờ em có thể về phòng.” Bạch Nguyệt nhìn hiệu trưởng: “Chúng ta mời học sinh thứ hai ra biểu diễn một chút.”
Hiệu trưởng biết ý đồ của Bạch Nguyệt, sắc mặt nghiêm trọng.
Lã Minh là con trai của thống đốc, làm sai thì bọn họ cũng không dám dễ dàng trách phạt, còn nếu đổ oan cho con trai thống đốc thì trường học cũng khó thoát tội danh.
“Hay là thôi đi.” Hiệu trưởng sắc mặt khó coi, nói.
“Bây giờ là đổ oan cho học sinh của tôi, sao lại có thể dễ dàng bỏ qua được, hay là hiệu trưởng muốn tôi mời đích thân Thống đốc Lã đến đây?” Bạch Nguyệt sắc sảo nói.
“Vậy, vậy… mời tiếp tục.” Hiệu trưởng bất chấp khó khăn cùng Bạch Nguyệt về phòng làm việc gọi một học sinh khác, thấp hơn ra.
Bạch Nguyệt khẽ cười nói: “Em tận mắt nhìn thấy Lã Minh nhìn lén à?”
“Đương nhiên ạ.” Nhóc lùn lập tức nói.
“Vậy thì mời em diễn lại cảnh đó cho chúng tôi xem.” Bạch Nguyệt lấy điện thoại ra.
Nhóc lùn sắc mặt trắng bệch, bám vào tường, nhìn vào bên trong.
Sau khi hiệu trưởng nhìn xong, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Học sinh thứ ba cũng bị gọi đến.
Nó thì xông thẳng vào nhà vệ sinh.
“Hiệu trưởng, phiền ông gọi ba em học sinh đó đến phòng hiệu trưởng, hơn nữa, gọi cả phụ huynh của các em đó đến nữa.” Bạch Nguyệt đi về phía phòng làm việc của hiệu trưởng.
Lã Minh lo lắng nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt đi đến trước mặt nó, xoa nhẹ đầu nó: “Lát nữa, cô sẽ cho em thấy vũ khí pháp luật mạnh mẽ như nào”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK