Chương 1159: Bên Nào Nặng Bên Nào Nhẹ, Phải Phân Cho Rõ Ràng
CHƯƠNG 1159: BÊN NÀO NẶNG BÊN NÀO NHẸ, PHẢI PHÂN CHO RÕ RÀNG
Sở Giản đang muốn gọi điện thoại cho bác sĩ.
"Thôi đi, cậu hỏi xong còn phải truyền đạt lại cho tôi, để tôi hỏi luôn cho tiện." Hạng Thịnh Duật nói xong thì gọi điện thoại cho bác sĩ của Thẩm Diên Dũng.
"Anh có kê đơn thuốc theo lời dặn bác sĩ của tôi không? Tại sao Mục Uyển uống xong cứ ngủ mãi vậy?" Hạng Thịnh Duật không khách sáo hỏi.
"Là kê thuốc theo lời dặn bác sĩ của anh."
"Lần trước cô ấy có bệnh về mắt, thuốc do bác sĩ của tôi kê quả thật làm cô ấy hay buồn ngủ nhưng không ngủ nhiều như thế này. Cô ấy gần như ngủ cả ngày nay rồi." Hạng Thịnh Duật nói.
"Thực ra sau khi kiểm tra, kết quả mắt của cô ấy không có vấn đề gì, đầu cũng không sao, tôi cảm thấy có thể vấn đề nằm ở chỗ thần kinh hoặc là tinh thần của cô ấy. Có một loại bệnh trạng gọi là hội chứng ngủ rũ, đương nhiên nếu cô ấy chỉ là muốn ngủ hôm nay thôi thì có thể cũng vì quá mệt mỏi..."
"Chứng ngủ rũ? Là gì? Tình trạng bệnh như thế nào?" Hạng Thịnh Duật lo lắng xen vào cắt ngang lời của bác sĩ.
"Đó là một loại bệnh về thần kinh, nó có thể gây nên cảm giác không cưỡng nổi cơn buồn ngủ, bất kể thời gian nào, ở đâu, nơi đó có thích hợp hay không, ví dụ như đang nói chuyện thì ngã ngang ra ngủ, đi đường, ngồi xe, lái xe thậm chí là lúc ăn đang cơm cũng muốn ngủ. Thường xảy ra ở những người độ tuổi từ mười lăm đến ba mươi."
Hạng Thịnh Duật trong lòng căng thẳng, tuổi của Mục Uyển vừa vặn nằm trong độ tuổi này: "Có thể trị được không?"
"Anh Hạng, anh đừng căng thẳng, bây giờ triệu chứng của phu nhân cũng không quá rõ, ít nhất cần phải mấy năm nữa mới có thể xác định được có mắc bệnh hay không? Có thể là tình trạng tinh thần của mợ chủ quá mệt mỏi, vì vậy mới gây ra chứng ngủ rũ, đợi khi cô ấy được nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần tốt lên rồi tự nhiên sẽ khỏe lên thôi." Bác sĩ nói.
"Cách phòng ngừa thế nào? Tôi có cần sắp xếp người liên tục để ý cô ấy thật kỹ hay sao? Có nguy hiểm tới tính mạng không?" Hạng Thịnh Duật lại sốt sắng hỏi.
Sở Giản yên lặng quay người sang nhìn bức tường.
Anh ta cảm thấy ông chủ của mình quan tâm quá mức, căng thẳng quá mức, chẳng qua cô ấy chỉ là ham ngủ nhiều một chút mà thôi. Anh ta đã không ngủ hai ngày rồi, cũng rất muốn ngủ bù cả ngày mà chẳng màng mọi thứ đây.
"Anh Hạng đừng căng thẳng, cô Hạng cũng chưa chắc đã mắc chứng ngủ rũ. Tôi chỉ nói là có thể thôi. Nhưng phải cần mấy năm sau mới có thể chẩn đoán chính xác. Như vậy đi, nếu cô ấy đã ngủ tám tiếng rồi thì đừng để cho cô ấy ngủ nữa, cố gắng kêu cô ấy dậy, để cho cô ấy cảm thấy hưng phấn một chút, cố gắng quy định thói quen ngủ hàng ngày của cô ấy, đừng để cho cô ấy ngủ không ngừng nghỉ dài quá, thời gian lâu dần sẽ suy giảm trí nhớ, thậm chí sẽ quên hết những chuyện đã từng làm và xuất hiện hiện tượng nói năng linh tinh vô thức." Bác sĩ đề nghị.
"Bây giờ tôi và cô ấy đang xem ảo thuật, cô ấy cũng ngủ luôn. Xem ảo thuật còn không đủ phấn khích sao?" Hạng Thịnh Duật bất đắc dĩ nói.
"Mắt của mợ chủ nhìn không thấy, điều này là một phần nguyên nhân dẫn đến chứng ngủ nhiều của cô ấy, dù sao cũng chẳng thấy được gì không bằng ngủ cho xong. Đây chính là suy nghĩ từ tiềm thức, vì vậy cô ấy mới không cách nào khống chế được cảm giác mệt mỏi, rã rời, chỉ cảm thấy buồn ngủ, muốn đi ngủ." Bác sĩ nói.
"Vậy có phải mắt của cô ấy được chữa khỏi rồi thì cô ấy sẽ không mắc chứng ngủ nhiều nữa đúng không?" Hạng Thịnh Duật nhăn mày.
"Cũng không thể nói như vậy, có rất nhiều người mắt không thấy nhưng cũng không mắc chứng ngủ nhiều. Điều này cũng có thể là liên quan đến tâm lý của cô ấy, tinh thần tốt thì mắt cũng sẽ tốt, sức khỏe cũng tốt theo." Bác sĩ nói.
"Tôi biết rồi." Hạng Thịnh Duật nói xong cúp điện thoại, nhìn Mục Uyển đang mê man.
"Các người ra ngoài trước đi." Hạng Thịnh Duật nói.
Lại đi ra ngoài à?
Lần này Sở Giản không nói hai lời, cũng không nhìn Lã Bá Vĩ mà bước nhanh ra ngoài.
Lã Bá Vĩ cũng nhìn ra được Hạng Thịnh Duật rất quan tâm Mục Uyển, mà sự quan tâm này không giống bình thường.
Anh ta cũng yên tâm đi ra ngoài, còn giúp bọn họ đóng cửa lại.
Hạng Thịnh Duật cúi xuống bên cạnh Mục Uyển, đỡ cô ngồi dậy.
Mục Uyển gục đầu xuống vẫn ngủ tiếp.
"Mục Uyển, em mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi." Mục Uyển không có phản ứng.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày thật chặt: "Em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, em tỉnh lại cho tôi."
Mục Uyển hơi có ý thức, yếu ớt nói: "Sao thế?"
Hạng Thịnh Duật lo lắng nhìn cô, im lặng.
Mục Uyển thở dài một hơi: "Tôi đau đầu, muốn ngủ."
"Vừa nãy tôi gọi điện cho bác sĩ, ông ta nói nhiều nhất chỉ cho em ngủ tám tiếng một ngày thôi. Em đã ngủ mười tám tiếng rồi." Hạng Thịnh Duật nói, trong lời nói không giấu được sự quan tâm của anh.
"Tại sao lại chỉ cho tôi ngủ tám tiếng một ngày, không sao đâu, tôi muốn ngủ." Mục Uyển nói xong lại gục đầu xuống.
Hạng Thịnh Duật lay Mục Uyển.
Mục Uyển giống như lá liễu, nhẹ bẫng, lại bị đánh thức lần nữa, cô hơi bực bội nói: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Bác sĩ nói em như vậy sẽ mắc bệnh ngủ rũ đó." Hạng Thịnh Duật nói thẳng.
"Bệnh ngủ rũ thì ngủ rũ. Không sao đâu, ai mà không bị bệnh, rồi cũng sẽ khỏi thôi." Mục Uyển nói xong lại ngủ.
Hạng Thịnh Duật cuống lên, hôn lên môi cô, hung hăng tiến vào khoang miệng của cô.
Mục Uyển hoàn toàn không phản ứng.
Anh đúng là cuống lên, ôm Mục Uyển bước ra.
Lã Bá Vĩ và Sở Giản liếc mắt nhìn nhau.
"Chúng ta trở về." Hạng Thịnh Duật nói: "Tôi không tin không đánh thức cô ấy được."
"Anh Hạng." Lã Bá Vĩ cản lại nói: "Cô chủ không muốn tỉnh lại, cho dù anh dùng tác động bên ngoài bắt cô ấy tỉnh lại, cô ấy vẫn muốn ngủ nữa, bởi vì không được ngủ thì càng đau khổ hơn."
Hạng Thịnh Duật dừng bước, nhìn Lã Bá Vĩ: "Vậy anh cảm thấy phải làm gì?"
"Bạn của tôi có thể giúp được cô ấy, lần trước sau khi cô ấy tán gẫu với bạn tôi xong, tâm trạng rất tốt." Lã Bá Vĩ nói.
Hạng Thịnh Duật nheo mắt lại: "Chính là bác sĩ tâm lý kia?"
"Vâng."
"Tôi nhớ vợ của Cố Lăng Kiệt cũng là bác sĩ tâm lý." Hạng Thịnh Duật nhớ lại nói.
"Cô chủ rất bài xích cô ấy, nếu để cho cô ấy trị bệnh ngược lại sẽ không tốt." Lã Bá Vĩ nói.
Hạng Thịnh Duật gật đầu, tại sao bài xích, trong lòng anh cũng biết rõ, lại cũng nắm chắc, tóm lại là chán ghét.
"Bảo bạn của cậu ra giá đi, đến thẳng nước M." Hạng Thịnh Duật nói.
"Bạn của tôi chỉ là bác sĩ, nếu anh Hạng không vừa ý anh ta, anh có thể để cậu ta đi, nhưng đừng tổn thương cậu ta được không?" Lã Bá Vĩ nói trước.
Hạng Thịnh Duật cụp mắt: "Tôi hung ác, nhưng không phải không nói lý lẽ, khi nào không cần, tôi sẽ để cậu ta đi, hơn nữa còn đưa đủ tiền."
"Anh không hài lòng cậu ta, thì để cậu ta đi, xin đừng trút giận lên cậu ta." Lã Bá Vĩ nói.
"Sao thế? Tôi nghe ra được hình như cậu cảm thấy tôi là người không biết lý lẽ vậy?" Hạng Thịnh Duật nheo mắt lại.
"Tuy tôi không thấy anh Hạng biết nói lý lẽ gì nhưng tôi tin tưởng anh Hạng là người trọng chữ tín. Bạn tôi không thiếu tiền, cậu ta chịu đến đây chẳng qua là nể tình tôi, nhưng nếu anh không bảo đảm sự an nguy của cậu ta thì tôi sẽ không để cho cậu ta đến đâu đây."
"Cậu ta đến đây là để cứu chủ của anh. Chẳng phải anh là người trung thành bảo vệ chủ sao?" Hạng Thịnh Duật ngờ vực.
Lã Bá Vĩ mỉm cười: "Cô chủ không khám tâm lý, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, không cần bạn tôi đến anh Hạng cũng sẽ mời những người tự nguyện khác đến. Nhưng bạn tôi đến đây sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tại sao tôi lại để cho bạn tôi mạo hiểm, bên nào nặng bên nào nhẹ, tôi phân biệt rất rõ ràng.”