Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 404: Ma Cao Một Thước, Đạo Cao Một Trượng​




CHƯƠNG 404: MA CAO MỘT THƯỚC, ĐẠO CAO MỘT TRƯỢNG
Cô, cô từng thấy nhiều chuyện ly ly hợp hợp.
Có những người vì yêu mà kết hôn, qua mười năm, hai mươi năm lại ly hôn, sau khi ly hôn, đến chết cũng không qua lại.
Hôn nhân mỏng như giấy, nhiều lúc, cầu nối duy trì hôn nhân tốt nhất chính là con cái.
Con cái mới là tồn tại có phân lượng thật sự, còn hơn cái tờ giấy kết hôn nhiều lần.
Chưa nói anh ta yêu nàng San bao nhiêu, nhưng bọn họ có tiểu Bối là sự thật.
Cô thấy nhiều buồn vui ly hợp, sự yếu hèn của người thân, bạn bè, người yêu.
Thẩm Diên Dũng dám mạo hiểm thân bại danh liệt, quyết giữ Lưu San bên người, mặc dù anh ta độc đoán, nhưng cô ấy có thể tùy tính thoải mái trước mặt anh ta, ở một góc độ khác, đúng là anh ta rất chiều nàng San.
Có lẽ sau này, nàng San sẽ không thể gặp được tình yêu thuần túy thế này nữa.
“Giúp anh cũng được, nhưng tôi muốn anh đáp ứng vài điều kiện.” Trần Niệm mềm giọng nói.
“Cô nói đi.” Thẩm Diên Dũng buông lỏng vai Trần Niệm ra.
“Thứ nhất, trước khi anh ly hôn, không được đi tìm Lưu San.” Trần Niệm yêu cầu.
“Được.” Thẩm Diên Dũng không hề nghĩ mà lập tức đồng ý.
“Thứ hai, nếu trước khi anh giải quyết xong mọi chuyện mà Lưu San đã tìm được người đàn ông cô ấy yêu, anh không được làm phiền đến cuộc sống của cô ấy.”
Trong mắt Thẩm Diên Dũng ẩn chứa hàn ý, lạnh lùng nói: “Được.”
“Thứ ba, nếu anh cưới cô ấy, anh vẫn là tổng thống, tính cách của Lưu San không biết tiết chế, có lẽ sẽ bị người khác tính kế, anh phải luôn kiên định tin tưởng cô ấy, bao dung cô ấy, giúp đỡ cô ấy.”
“Đó là đương nhiên, tôi sẽ không để cô ấy chịu ủy khuất, cho dù phải hủy đi mọi thứ. Ngoài tôi ra, ai cũng không được bắt nạt cô ấy.”
“Anh cũng không được.”
Thẩm Diên Dũng: “…”
Anh ta ngừng một chút: “Được, tôi không bắt nạt cô ấy, mà để cô ấy bắt nạt mình đã được chưa?”
“Tôi cần anh thề, nếu anh không làm được những điều trên, bố mẹ anh sẽ sống không bằng chết, anh sẽ thân bại danh liệt.” Trần Niệm nhìn sâu vào ánh mắt Thẩm Diên Dũng.
“Đủ ác.” Thẩm Diên Dũng đáp.
“Vậy anh có thề hay không?’
Thẩm Diên Dũng giơ tay lên: “Nếu tôi không yêu Lưu San, tôi sẽ thân bại danh liệt, nếu tôi không làm được những điều trên, bố mẹ tôi sẽ sống không bằng chết. Được rồi chứ?”
Trần Niệm gật đầu: “Tôi sẽ nói với Alan, báo cho anh vị trí cuối cùng của Lưu San.”
Trong mắt Thẩm Diên Dũng xẹt qua ánh sáng, nhếch khóe miệng nói: “Vậy làm phiền cô rồi. Giờ tôi phái người đưa cô về. Ngoài ra, có vài chuyện, không nên nói ra, cô hiểu chứ?”
“Anh thấy sao?’
“Cũng không biết phúc khí bao đời của Lưu San, có thể tìm được người bạn như cô.” Thẩm Diên Dũng ẩn ý sâu xa nói.
“Lưu San là người có phúc, còn phiền anh đưa tôi về, chờ Lưu San ổn định, tôi sẽ báo địa chỉ cho anh. Đừng quên, anh đã đồng ý gì với tôi.”
Thẩm Diên Dũng mở cửa, ra lệnh cho vệ binh ở ngoài: “Đưa cô Trần trở về.”
“Rõ.” Vệ binh đứng ngoài cửa dần đường.
Thẩm Diên Dũng nhìn bóng lưng Trần Niệm dần biến mất trước mắt mình, ra lệnh cho phó quan bên cạnh: “Một khi biết tung tích của Lưu San, lập tức giám sát 24/7, tôi muốn cô ấy, mãi mãi không thoát được.”
Trần Niệm được đưa về spa Mộc Hương, cô xem giờ, đã là 3 giờ sáng, giờ ở London có lẽ là 8 giờ sáng.
Cô gọi điện cho Alan.
“Muộn như này rồi em còn chưa ngủ?” Alan dịu dàng nói.
“Alan, lần này có thay đổi. Thẩm Diên Dũng vừa tìm tôi, anh ta cố ý để Lưu San đi.”
“Hả? Cố ý? Có ý gì?” Alan mù mờ.
“Anh cố ý cứu Lưu San đi, sắp xếp cô ấy ở Anh 10 ngày, đừng để anh ta cướp cô ấy đi, 10 ngày sau, đưa cô ấy đến nước D, nhưng, đừng nói cho tôi vị trí cụ thể của cô ấy.”
“Nghe có vẻ càng thú vị hơn trước kia. Có bằng lòng nói cho tôi lý do không?” Alan hỏi.
“Thẩm Diên Dũng nói, bằng lòng trả lại tự do cho Lưu San, cho tới khi anh ta hoàn toàn tự do, tôi muốn thăm dò anh ta, báo cho anh ta một địa chỉ giả, xem phản ứng của anh ta, nếu anh ta thật sự làm như lời hứa, tôi sẽ nói địa chỉ thật cho anh ta.”
Alan cười: “Ma cao một thước, đạo cao một trượng! Hahaha, em quá thông minh rồi.”
“Tôi nhận lời khen này.”
“Ừ, chỉ là, có khả năng tôi cũng cần em giúp một việc.” Alan khó xử nói.
“Anh nói đi.” Chỉ cần cô có thể làm được, nhất định nghĩa bất dung từ.
Cô không thích nợ người khác,. Trước kia nợ quá nhiều người, để trong lòng, mãi không thoát ra được. Ví như, Lưu San, Mộc Hiểu Sinh…
“Tháng sau bà nội tôi muốn đến nước A, dù sao tôi cũng là bạn của em, lúc dó, em có thể đến gặp một lát không?”
“Tôi còn tưởng chuyện gì, đó là đương nhiên mà, anh xác định rõ thời gian rồi báo cho tôi.”
“Ừ, vậy thì tốt, em mau ngủ đi, muộn lắm rồi, cứ thức đêm như vậy, sẽ không tốt.” Alan cười nói.
Tiếp xúc với Alan, cô có một loại cảm giác thoải mái nhẹ nhàng: “Vậy được, ngủ ngon, tháng sau gặp.”
“Ngủ ngon, tháng sau gặp.”
Trần Niệm tắt máy, tắm rửa, rồi nằm lên giường, suy nghĩ linh tinh. Mỗi lần nhớ tới Cố Lăng Kiệt, trong lòng đều âm ỉ đau, loại cảm giác này rất không thoải mái.
May là, rất nhanh, cô sẽ được giải thoát rồi, trái tim sẽ không đau đớn nữa, tất cả mọi cảm giác sẽ không còn nữa. Xoay người, trên mặt lại có cảm giác ươn ướt.
Đời người là vậy, như mộng như mơ, chuyện không như ý cũng tám chín phần mười, quen là được.
Mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy, đã là 12:20 trưa, cô rửa mặt rồi gọi điện cho Lưu San.
“Thế nào, thế nào? Mình chờ cậu gọi mãi.” Lưu San gấp gáp.
“Alan nói, chỉ cần đến nước Anh, anh ấy có thiên nhãn, 100% sẽ cứu được cậu.”
“Thiên nhãn, cái gì là thiên nhãn, anh ấy ta sẽ không chém gió chứ?” Lưu San lo lắng.
Trần Niệm đoán là Lưu San lo lắng quá, căng thẳng, đầu óc ngưng trệ rồi, liền giải thích chi tiết: “Là nói hệ thống giám sát, giờ mỗi đoạn đường, mỗi khu phố đều có camera, chỉ cần cậu đến Anh, anh ấy có thể thông qua nhận diện khuôn mặt trên hệ thống giám sát tìm cậu, rất nhanh sẽ biết cậu đang ở đâu.”
“Ồ ồ ồ, mình nghĩ ra rồi, là ý này sao. Gần đây mình ăn không ngon, ngủ không ngon, cảm thấy trí thông minh giảm sút, trời ơi, cái đó, không được rồi, mình tắt máy đây, Thẩm Diên Dũng lại tới rồi, tối rồi nói nhé.” Lưu San vội vàng tắt máy.
Trần Niệm thở dài một hơi.
Cho dù Thẩm Diên Dũng thật sự yêu Lưu San, sợ là trong thời gian ngắn, cô ấy sẽ không tiếp nhận, dù sao, bọn họ bắt đầu đã không tốt, thân phận địa vị lại quá khác biệt.
Cô ngồi dậy, điện thoại reo lên, thấy là máy bàn, liền nghe máy: “Ai đó?”
“Xin chào, cô Trần, tôi là người của công ty du thuyền, lần trước cô có xem qua du thuyền của chúng tôi, hôm nay là ngày khuyến mãi cuối cùng, để đáp lại sự yêu thích của mọi người, hôm nay lại giảm thêm 150 triệu nữa, ngoài ra, còn tặng thêm xe máy, bỏ lỡ hôm nay sẽ không còn cơ hội thế này nữa.”
“Ừ, tôi đặt một chiếc, thế nhưng, tôi muốn mới hoàn toàn, không có chút vấn đề nào về chất lượng.”
“Cô yên tâm đi, công ty chúng tôi đã thành lập được 30 năm rồi, luôn được đánh giá rất tốt. Xin hỏi, lúc nào cô sẽ đến đặt cọc?”
“Chiều nay.”
*
Trương Tinh Vũ nghe máy, báo cáo lại với Cố Lăng Kiệt: “Cô Trần thật sự dùng tên mình mua chiếc du thuyền đó. Ngài có muốn mua không?”
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt thâm trầm nhìn về phương xa, dặn dò: “Đi thành phố Kim Dương, làm giúp tôi một việc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK