Chương 335: Tôi Rất Ổn
CHƯƠNG 335: TÔI RẤT ỔN
Cố Diễn khóc, khóc thành tiếng, khóc rất thương tâm.
Trần Niệm khẽ mỉm cười, cô biết ám hiệu của cô, Cố Diễn có thể nghe hiểu.
“Con muốn đưa dì đi bệnh viện.” Cố Diễn quật cường nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn thấy vết máu trên lưng và cánh tay của Trần Niệm.
Trong lúc tức giận, anh không khống chế được sức lực trên tay.
Ra tay nặng bao nhiêu, trong lòng anh rõ ràng.
Nếu như không phải cô cản lại, có lẽ thắt lưng của anh đã thật sự đánh vào trên người tiểu Diễn.
Tiểu Diễn nhỏ như thế, căn bản không chịu đựng được.
“Tôi đưa cô đi bệnh viện trước.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Trần Niệm vốn dĩ muốn từ chối nhưng lại thấy Cố Diễn lo lắng nhìn cô.
Nếu như cô không đi bệnh viện, có lẽ tiểu Diễn sẽ không yên tâm, Trần Niệm khẽ gật đầu.
Thắt lưng đánh lên người, đánh nhiều cũng trở nên mất cảm giác, ngay từ đầu cũng không cảm thấy quá nhiều đau đớn.
Thế nhưng khi cảm giác chết lặng qua đi, loại cảm giác đau, nóng rát lại đến.
Đêm qua, cô vốn dĩ ngủ không ngon giấc, thể lực chống đỡ không nổi, lúc ở trên xe, cô đã bất tỉnh.
Trần Niệm loáng thoáng nghe thấy tiểu Diễn gọi tên cô.
Cô mơ thấy một giấc mơ thật dài.
Trong mơ, cô đỡ lấy bụng lớn, đứng bên cửa sổ, nghe nhạc dưỡng thai, vuốt ve bụng, ngâm nga hát theo.
Khi đó, cô và Tô Khánh Nam rất bế tắc, ồn ào, từng giây từng phút cô đều cảm thấy cô đơn và bất lực, đứa nhỏ này giống như trụ cột tinh thần của cô.
Cô biết đứa bé này sẽ phá hủy cô, cô cũng biết muốn nuôi lớn đứa bé này là chuyện vô cùng khó khăn, cô vẫn không chút chùn bước, muốn sinh đứa bé này ra.
Đáng tiếc con của cô bị người ta cướp đi.
Trong lòng cô rất hoảng sợ, rất bối rối, thậm chí cô còn nghĩ, nếu như đứa nhỏ chết rồi. Cô cô đơn tột độ, cô muốn chết theo đứa nhỏ.
Nhưng nếu như đứa nhỏ không chết thì sao?
Rốt cuộc đứa nhỏ ở đâu?
Cô cảm thấy khổ sở, trong lòng tuyệt vọng, lại đau đớn, cô khóc đến tỉnh lại, gối đầu đã ướt một nửa.
“Tiểu Niệm, dì rất đau đúng không?” Giọng nói của Cố Diễn vang lên.
Trần Niệm tỉnh táo lại, nhìn về Cố Diễn đang ở một bên khác của giường bệnh, nước mắt cô còn vương trên khóe mắt, cô mỉm cười, dịu dàng nói: “Sao tiểu Diễn lại ở chỗ này?”
“Con và bố đưa dì vào bệnh viện, nhưng dì lại hôn mê bất tỉnh, vừa rồi y tá bôi thuốc cho dì. Trên lưng dì đều là vết thương, là do con không tốt, cũng là do bố con không tốt, hại dì bị đánh thương tích đầy mình.” Cố Diễn nói lời xin lỗi.
“Dì không có trách con, đều là do dì chủ động, dì biết con có suy nghĩ của mình, có rất nhiều thứ không phải là do con không chế và nắm chắc, con hãy nhớ kỹ lời dì nói, nhất định phải bình an lớn lên, biết không?” Trần Niệm hỏi, không có chú ý tới nước mắt của mình còn đang chảy ra.
“Dì nhất định rất đau, con thổi cho dì.” Cố Diễn thân thiết nói, cậu bé kéo áo sau lưng của Trần Niệm, thổi lên đó.
Hơi ấm thổi tới, lan khắp vết thương trên da thịt cô, cho dù không thể giảm bớt đau đớn cũng khiến cho trong lòng cô cảm thấy ấm áp.
“Tiểu Diễn, dì thật sự không đau, bây giờ rất muộn rồi, con nên về nhà nghỉ ngơi.” Trần Niệm nhẹ nhàng nói.
“Không, con nói với bố, buổi tối hôm nay con muốn ở lại chăm sóc cho dì.” Cố Diễn chắc chắn nói.
“Đúng rồi.” Mắt Trần Niệm đảo một vòng, không nhìn thấy Cố Lăng Kiệt đâu, hỏi: “Bố con đâu?”
“Bố con đi mua cơm tối. Một lát nữa là đến.” Cố Diễn vừa nói xong, Cố Lăng Kiệt đã xách theo túi ni lông xuất hiện ở cửa.
Anh nặng nề nhìn về phía Trần Niệm, trên mặt có chút kỳ lạ, anh đặt túi ni lông lên tủ đầu giường: “Tôi gọi hộ lý đến, chi phí sẽ do tôi thanh toán, tôi cũng sẽ trả phí bồi thường tổn thất tinh thần cho cô, cô muốn bao nhiêu?”
“Anh không có đánh tôi, là tôi muốn bị đánh, không có liên quan gì đến ngài Cố, về phần người chăm sóc cũng không cần. Tôi sẽ gọi điện thoại cho bạn tôi đến, anh đưa tiểu Diễn về nhà đi, để tiểu Diễn nghỉ ngơi cho thật tốt.” Giọng nói của Trần Niệm hơi lạnh lùng.
“Tôi mua canh cá quả, cà rốt xào và trứng cà chua, tôi không quấy rầy cô nữa.” Cố Lăng Kiệt dùng giọng điệu giải quyết việc chung để nói, đi qua dắt tay Cố Diễn.
Cố Diễn theo phản xạ có điều kiện giấu tay ra phía sau: “Con muốn chăm sóc cho Tiểu Niệm, Tiểu Niệm vì con mà bị thương.”
“Con cũng biết là bởi vì con, như vậy còn không nên làm loạn, đi thôi, ngày mai bố dẫn con đến thăm dì. Nếu ngày mai con không muốn tới cũng được.” Cố Lăng Kiệt thỏa hiệp.
“Con muốn đến.” Cố Diễn lập tức nói ra.
“Vậy con chào tạm biệt dì Tiểu Niệm đi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Cố Diễn nhìn về phía Trần Niệm, lưu luyến không rời: “Nếu như dì muốn con ở cùng dì, con có thể nói lại với bố con.”
Trần Niệm bị Cố Diễn làm cho cảm động không thôi, cô cười nói: “Con nên về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai lại đến chăm sóc cho dì. Ngủ một giấc thật ngon mới có thể nghỉ ngơi tốt, sau khi con nghỉ ngơi tốt, con mới có sức chăm sóc cho dì, con hiểu không?”
“Con hiểu rồi.” Cố Diễn ngoan ngoãn nói, đi về phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt dắt tay Cố Diễn.
Lần này Cố Diễn không có từ chối.
Bọn họ đi ra ngoài cửa phòng bệnh, Cố Diễn nói ra: “Bố, bố đừng nhằm vào Tiểu Niệm, sau này con muốn cưới Tiểu Niệm làm vợ, dì ấy có thể liều mình bảo vệ con, chờ sau khi con lớn lên, dì ấy nhất định rất yêu con.”
“Cô ấy lớn hơn con hai mươi tuổi, hai người không thích hợp.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng từ chối.
Cố Diễn bật cười, buồn bực nói: “Bố yên tâm, con chỉ thông báo cho bố một tiếng, chờ con trưởng thành, bố không ngăn cản được con.”
Cố Lăng Kiệt: “…”
Tại sao anh lại có cảm giác, thật ra, Cố Diễn nghe lời còn có cảm giác ngỗ nghịch hơn.
*
Sau khi Cố Lăng Kiệt và Cố Diễn rời đi, Trần Niệm không có gọi điện để cho Lưu San đến.
Buổi tối Lưu San còn phải chăm sóc cho tiểu Bối, vốn dĩ đã rất vất vả, cô không đành lòng để Lưu San lo lắng.
Chỉ bị thương một chút ở ngoài da, nhịn một chút là đi qua.
Một mình cô ăn thức ăn mà Cố Lăng Kiệt mang tới, một mình đánh răng rửa mặt, không có tắm rửa, chỉ vệ sinh cá nhân, cô cảm thấy đầu óc choáng váng liền nằm lên giường, chỉ một lát sau, cô lại một lần nữa bất tỉnh.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, trời đã sáng, ánh nắng có chút chói mắt, cô nhắm mắt lại.
“Vết thương nặng như vậy, có phải cậu dự định không nói cho tớ biết?” Giọng nói của Lưu San vang lên.
Trần Niệm kinh ngạc nhìn về phía Lưu San, mở to mắt ra: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
“Buổi sáng tớ gọi điện thoại cho cậu, cậu hôn mê, y tá nghe điện thoại, tớ liền lập tức chạy tới, làm sao cậu lại bị thương nặng như thế?” Lưu San không hiểu hỏi.
“Tớ chỉ bị ngã một chút, không sao.” Trần Niệm mỉm cười nói.
Lưu San mím môi không vui nói: “Hôm nay tớ vừa đọc được một tin tức, một nữ sinh viên đại học tự sát.
Ngày bình thường, thành tích của cô ấy rất tốt, cô ấy học rất giỏi, tính cách lạc quan, tích cực, thích giúp đỡ người khác, thường xuyên liên hoan cùng bạn bè, ở chung hòa thuận với mọi người, gia đình hạnh phúc, không ai biết vì sao cô ấy lại tự sát.
Mãi cho đến khi mẹ cô ấy thu dọn căn phòng của cô ấy, nhìn thấy được, trên một tờ giấy, cô ấy viết kín dòng chữ I' m fine (tôi ổn), lật ngược trang giấy lại, xuyên thấu qua tờ giấy lại hiện ra chữ Save me (cứu tôi).
Trần Niệm, cậu thật sự không có chuyện gì sao?
Con của cậu mất tích, người đàn ông cậu yêu muốn đuổi cậu đi, từ chối, lạnh lùng, ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho cậu, cậu bị người đánh thành hôn mê bất tỉnh, vết thương chồng chất, cậu nói cho tới biết, cậu không có việc gì?!!!”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!