Chương 566: Manh Động Là Ác Quỷ
CHƯƠNG 566: MANH ĐỘNG LÀ ÁC QUỶ
Nhiệt độ lòng bàn tay anh rất cao, rất nóng, khi nắm tay cô cũng rất mạnh mẽ.
Lưu San chợt đỏ mặt, căng thẳng đến muốn chết.
Tể tướng đó đang ngồi ở kế bên anh đấy, hành vi của anh quá táo bạo rồi, nếu bị phát hiện thì làm sao đây.
Cô rút tay mình ra, anh cũng không miễn cưỡng chỉ trầm lắng nhìn cô, Lưu San liền lườm anh.
Hoa Tiên thấy vậy khẽ mỉm cười.
Những người khác lần lượt ngồi xuống.
Một người không quan tâm chính trị như cô, những nhân vật lớn đó, cô không quen ai cả cũng không dám ăn tự nhiên, sợ sẽ gây mất mặt.
Mấu chốt là họ cứ mãi giao tiếp bằng tiếng nước F, cô cũng nghe không hiểu.
Cô nhìn vào những người khác, chắc họ cũng không hiểu nên suốt quá trình chỉ cười gượng, không nói nhiều.
Trong lòng cô được cân bằng lại, thật vinh dự khi nhìn thấy những quan chức cấp cao này cùng mất mặt với cô.
Giữa chừng Thẩm Diên Dũng lại nhìn cô lần nữa.
Cô thấy Thẩm Diên Dũng đang nhìn cô, cô đưa mắt ra hiệu dường như đang hỏi chuyện gì vậy?
“Rót rượu.” Thẩm Diên Dũng đè thấp giọng nói.
Cô hiểu rồi bèn cầm chai rượu đứng lên, rót rượu cho Tể tướng trước rồi rót cho Phu nhân Tể tướng, sau đó rót rượu cho Thẩm Diên Dũng.
Tể tướng nhìn thoáng qua Lưu San và nói.
Lưu San thấy Thẩm Diên Dũng bật cười, con người điên đảo chúng sinh này cũng nói điều gì đó.
Dù sao cô cũng không hiểu, chỉ thấy Tể tướng đang nhìn cô nói chuyện, tại sao vẫn dùng tiếng nước F chứ, cô không hiểu mà.
“Chào mừng đến nước A. Ha ha.” Cô nói bằng tiếng nước A, cố tình không nói bằng tiếng Anh, ai bảo họ nói tiếng nước F chứ.
Những người không hiểu tiếng nước F để không trở nên ngại ngùng, khi phát hiện có cơ hội nói chuyện liền nâng ly rượu lên, cười nói: “Chào mừng đến nước A.”
Tể tướng hơi khựng lại nhìn sang Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng mỉm cười nói với ông ta.
“Xin lỗi.” Tể tướng nói với Lưu San bằng tiếng Anh.
“Không sao cả.” Lưu San cũng đáp lại bằng tiếng Anh.
Cô lại nói bằng tiếng Anh: “Chào mừng đến nước A.”
Suy cho cùng cô không phải là một người thù dai, ngoại trừ mối thù lớn, cô không bao giờ để tâm đến những chuyện nhỏ bèn cúi đầu ăn tiếp.
Thẩm Diên Dũng đưa cho cô một chiếc khăn dùng một lần.
Lưu San tưởng trên mặt đã dính thứ gì đó, lấy khăn của anh lau môi... Ngoại trừ vết son ra không có dính nước sốt.
Cô chán ghét Thẩm Diên Dũng.
Khó khăn lắm mới ăn cơm xong, cô không dám ăn nhiều nhưng cũng không đói lắm.
Ăn cơm xong, họ lại cùng nhau đi nghe nhạc giao hưởng.
Lưu San được sắp xếp ngồi ở phía sau Thẩm Diên Dũng, phía trước là vợ chồng Tể tướng và vợ chồng Thẩm Diên Dũng.
Thật xa hoa mà, người diễn tấu nhạc giao hưởng còn nhiều hơn người nghe.
Lưu San không có sở thích đặc biệt đối với nhạc giao hưởng nhưng cũng không chán ghét, vài bài hát quen thuộc đã thay đổi thành nhạc giao hưởng, nghe có vẻ cũng không tồi.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cô ngáp một hơi dài sau khi ngồi nghe hai tiếng đồng hồ.
Nam Cung Nguyệt lườm cô, vô cùng không vui.
Lưu San cảm nhận được sự ác ý của người bên cạnh liền ngồi thẳng người, miễn cưỡng tỉnh táo lên nhìn vào Thẩm Diên Dũng.
Anh ta ngược lại rất kiên nhẫn, cao quý mà tao nhã, khắp người toát ra khí chất của Hoàng gia, trở thành một bức tranh cảnh đẹp mắt.
Sao lúc nhỏ cô không phát hiện vậy?
Nếu phát hiện sớm, cô chắc chắn sẽ tránh anh càng xa càng tốt.
Thẩm Diên Dũng cũng nhìn cô, nhướn mày nhếch mép, có một khoảnh khắc vô cùng nham hiểm, giống y hệt Thẩm Diên Dũng lúc cấp hai vậy nhưng cũng chỉ trong phút chốc thôi, anh ta lại khôi phục sự quyền quý có trình độ và nội hàm.
Lưu San thấy Nam Cung Nguyệt ra ngoài, cô cũng lập tức đi theo sau cô ta bước ra ngoài, tìm một nơi không có người vặn cổ và duỗi thẳng người.
Nghe thấy tiếng cười của Thẩm Diên Dũng.
Cô quay đầu lại thấy Thẩm Diên Dũng liền chạy đến trước mặt anh: “Có phải anh đã nghe được câu chuyện của tên Sumo đó nên cố tình chơi tôi hay không?”
Hai tay Thẩm Diên Dũng tự nhiên để lên eo cô: “Nếu chơi em thì dẫn em đi nghe nhạc Kinh kịch rồi.”
“Vậy sau này những chuyện như vậy có thể đừng kêu tôi đi không, tôi cảm thấy có chút nhàm chán.” Lưu San yêu cầu.
“Hôn một cái trước đi.” Thẩm Diên Dũng nghiêng mặt.
“Nếu bị người khác thấy được thì anh chết chắc rồi.” Lưu San nhắc nhở.
“Ở đây ngoại trừ anh và em ra không có ai cả, anh chắc chắn.” Thẩm Diên Dũng tự tin nói.
“Phải rồi, sao anh lại ra đây vậy, Tể tướng thế nào rồi? Có thể về được chưa?” Lưu San hậu tri hậu giác.
Tay anh ôm lấy eo cô càng siết chặt hơn: “Đừng chuyển chủ đề.”
Lưu San bất lực, nhìn xung quanh quả nhiên không có người, cô nhanh chóng chạm nhẹ vào mặt anh.
Thẩm Diên Dũng nhếch mép và hôn lại lên mặt cô, lúc này mới hài lòng: “Đi thôi, chắc còn mười phút nữa kết thúc, sau khi kết thúc chúng ta trở về, ngày mai em có thể ngủ nướng rồi.”
“Nghe vợ anh nói ngày mai còn phải mời họ đến nhà anh ăn cơm, tôi có thể không xuất hiện mà.” Lưu San bàn bạc với anh.
“Sau này những chuyện Hoa Tiên phải làm đều là chuyện em phải làm, em nên học hỏi theo.” Thẩm Diên Dũng nói nghiêm túc.
Trong lòng Lưu San chợt nảy sinh ra cảm giác kỳ lạ.
Chẳng lẽ anh thực sự muốn cưới cô sao.
Lưu San rùng mình, nghĩ thôi đã thấy sợ, trong vô thức đã theo Thẩm Diên Dũng bước vào trong.
Giống với dự đoán của anh, mười phút sau liền kết thúc.
Thẩm Diên Dũng và Tể tướng đi ở phía trước nói chuyện vui vẻ bằng tiếng Anh.
Cuối cùng Lưu San cũng hiểu rồi nhưng họ đang nói về bóng đá, ơ... Cô vẫn không hiểu lắm.
Từ hành lang bước ra ngoài liền thấy tên vệ sĩ trưởng của Thẩm Diên Dũng đứng ở một bên, vẻ mặt lúng túng tỏ ý với Thẩm Diên Dũng.
“Xin lỗi, tôi xin phép vắng mặt một chút.” Thẩm Diên Dũng bước về phía vệ sĩ.
“Ngài Tổng thống, không may rồi, trong đoàn vệ sĩ của chúng tôi có người trà trộn vào, tôi đã sắp xếp một con đường mới, đến lúc đó làm phiền ngài đi theo tôi.” Vệ sĩ trưởng báo cáo rằng.
“Tôi biết rồi, mau chóng điều tra nhất định phải đảm bảo sự an toàn của Tể tướng.” Thẩm Diên Dũng dặn dò.
Anh nhìn thấy có một người chạy nhanh trên hành lang, trong mắt lóe lên tia nghiêm nghị liền cảnh giác ra lệnh: “Ngăn hắn lại.”
Những người lính thấy vậy liền nhanh chóng di chuyển đến bảo vệ Thẩm Diên Dũng, Hoa Tiên và vợ chồng Tể tướng.
Do Lưu San sau này mới được sắp xếp đi theo, trước đó không có sắp xếp sẵn nên không ai bảo vệ Lưu San, một mình cô lẻ loi đứng ở phía trước.
Trái tim Thẩm Diên Dũng thắt chặt lại, không màng đến sự an toàn của mình nhào về phía Lưu San.
Lưu San cũng rất sợ hãi, cô đã từng gặp một cảnh tượng tương tự ở nước D.
Tương tự như vậy cũng có người nhào về phía cô, người của Alan chặn kẻ đang nhào tới, không ngờ rằng người thực sự nổ súng gầm lại là người trong xe.
Mẹ cô đã chết vì bảo vệ cô.
Cô nhìn vào những người khác theo bản năng, cô tinh mắt nhìn thấy người ở xéo đối diện đang cầm một con dao hướng về phía Tể tướng.
Cô có một dự cảm không lành: “Tể tướng cẩn thận.”
Nói xong không biết sự can đảm đến từ đâu, cô đã chắn lại ở trước mặt Tể tướng.
Kẻ đó không ngờ lại có thêm một người, hơi khựng lại rồi tiếp tục nhào về phía Lưu San.
Cô nghĩ cô chết chắc rồi.
Cô cũng ngu thật, tại sao phải hy sinh bản thân mình vì một người không quen biết chứ.
Trước kia là vì Bạch Nguyệt, bây giờ là vì một người xa lạ, cô sắp khóc bởi sự ngu ngốc của mình rồi.
Manh động là ác quỷ, lúc này thì hay rồi, cô thực sự phải trở thành một con ma rồi...