Chương 1036: Cô Đi Theo Tôi
CHƯƠNG 1036: CÔ ĐI THEO TÔI
Hạng Thịnh Duật không có việc gì, trên tay anh ta đã sớm có bằng chứng chứng minh mình trong sạch, cháu muốn gặp Quốc vương , chắc chắn có thể đưa Hạng Thịnh Duật về, mong cậu giúp cháu. Mục Uyển nói.
Hạng Vũ Thái tin tưởng Mục Uyển, cậu thử xem sao.
Với cả cậu nhỏ à, cậu không cần đi.
Vì sao? Hình Vũ Thái khó hiểu.
Cậu là người đứng đầu nhà họ Hạng, nếu lần này cậu đi theo cháu, họ nói cậu âm mưu phản bội, phải cứu Hạng Thịnh Duật ra, giết luôn, cậu đoán xem, có thể có khả năng ấy không, dù sao gần đây người nhà họ Hạng có cả đống chuyện, đã sắp mất lòng dân, dù có giết, nhánh người nhà họ Hạng cũng không quản được. Mục Uyển nói.
Hạng Vũ Thái khiếp sợ nói: Họ sắp bạo loạn quân đội ư?!!!
Anh ta không muốn tin chuyện ấy, dù sao trăm năm qua, nước M vẫn hòa bình giàu có.
Mục Uyển đọc được thông tin trong mắt Hạng Vũ Thái.
Trong Hoàng cung , chuyện ám sát Hình Thiên họ cũng có thể làm được, còn có chuyện gì không làm được, không thể không có lòng phòng bị, cẩn tắc vô áy náy. Lần này cháu đi là được. Mục Uyển cẩn thận nói.
Nếu cháu đi, Quốc vương chưa chắc đã gặp. Hạng Vũ Thái lo lắng nói.
Mục Uyển cong môi: “Cậu nói với ông ta, bên Hình Thiên, thật ra cũng không hy vọng làm tổn thương tới người vô tội. Quốc vương cũng không ngốc, chắc có thể hiểu được tác dụng của cháu.”
“Cháu có thể nói cho Tổng thống nước A không truy cứu?” Hạng Vũ Thái nói.
“Làm hết sức, tóm lại phải thử chút.” Mục Uyển nói.
“Bây giờ cháu gọi điện thoại cho Quốc vương .” Hạng Thịnh Duật nối rồi gọi điện thoại đi ra ngoài.
Mục Uyển ở bên cạnh kiên nhẫn nghe, hạng Vũ Thái gọi điện thoại, ông ta đã đồng ý, bây giờ cháu sẽ qua đó, nếu có chuyện gì, gọi điện thoại cho cháu.
Cậu nhỏ à, nếu cháu có chuyện gì, họ sẽ không cho cháu cơ hội gọi điện thoại cho cậu, buổi tối trước mười hai giờ hôm nay cháu không về, tức là đã xảy ra chuyện, cậu nhớ nhé, nhất định phải ở sau màn, cũng phải bảo đảm an toàn cho cậu, lúc quan trọng, cậu bắt tay với Hình Thiên, anh ấy sẽ đảm bảo an toàn cho cậu. Mục Uyển dặn dò.
Hạng Vũ Thái lo lắng đứng dậy: “Xảy ra chuyện lớn như thế, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cậu không thể để mình cháu mạo hiểm, cậu đi với cháu.”
“Cậu nhỏ”. Mục Uyển biết Hạng Vũ Thái chính nghĩa, là người không sợ sống chết, anh ta cũng không chịu nhìn người khác hy sinh, còn anh ta núp ở phía sau.
“Một mình cháu đi không gặp nguy hiểm, Quốc vương biết, Hình Thiên muốn để cháu về, nếu cháu có chuyện gì, họ càng không thể đối phó với mối quan hệ ngoại giao rộng lớn, cháu lo là, có người hạ độc cho cháu, dù sao họ không mong giảng hòa, cậu chỉ cần phái người bảo đảm an toàn của cháu là được rồi, tốt nhất là cháu mặc đồ chống đạn vào.” Mục Uyển nói phân tích.
“Thế thì được, nhà họ Hạng có một bộ quần áo bằng sợi kim loại, tinh luyện các nguyên tố từ trong đá hoạt tính, nhóc cứng đầu, cậu tặng cháu.” Hạng Vũ Thái nói thẳng.
Quần áo bằng sợi kim loại, Mục Uyển biết, món đồ quý giữ nhà của nhà họ Hạng, năm đó ông ngoại cho cậu, đặt cậu vào địa vị nhà họ Hạng.
“Cậu không phải tặng cháu, cháu mặc trước, sau này về trả lại cho cậu.” Mục Uyển nói.
Hạng Vũ Thái bảo chú Tằng lấy bộ đồ bằng sợi kim loại ra, Mục Uyển mặc vào, lên đường đi về phía Hoàng cung , gửi tin qua, [Anh có ở trong đám người Hoàng cung không?]
[Có, người của tôi, trải rộng toàn bộ thế giới.] Ha ha ha ha. Bobby trả lời.
Mục Uyển nở nụ cười, cần anh giúp tôi làm một chuyện, 30 tỷ.
Chuyện gì? Không phải là bảo người của tôi giúp cô giết người trong Hoàng cung đấy chứ? Bobby đoán.
Tôi cần người của anh nổ súng về phía tôi, nhắm ngay tim tôi
, còn cần người của anh có thể an toàn đi ra, có thể làm được không?” Mục Uyển hỏi.
“Từ sau khi trong cung xảy ra chuyện Hình Thiên bị ám sát, đề phòng vô cùng nghiêm ngặt, người của tôi, không thể tùy ý rời khỏi cương vị, nếu rời đi, có thể bị người điều tra ra, trừ khi sau khi giết cô, cũng tự sát, nhưng mà cô chết, tôi hỏi ai đòi tiền, cô đưa tôi khẩu súng lôi âm của cô được không?” Bobby hỏi.
“Tôi sẽ không chết, tôi mặc quần áo sợi kim loại.” Mục Uyển giải thích.
“Quần áo sợ kim loại! Đồ quý của nhà họ Hạng, cô đúng là lợi hại, súng lôi âm , quần áo sợi kim loại đều ở chỗ cô đó. Quần áo sợi kim loại có thể tặng cho tôi không? Bái Bỉ hỏi.
“Không thể, sau khi tôi mặc xong, phải trả lại cho cậu.” Mục Uyển thẳng thừng nói từ chối.
“Nên cô cố ý chế tạo người muốn giết cô là cô biệu hiển giả, chết đi sống lại?” Bobby quay về chuyện chính.
“Chỉ có thế, nghe lời tôi,mới có sức thuyết phục càng mạnh.” Mục Uyển không phủ nhận.
“Loại phụ nữ như cô, đối xử với mình độc ác như thế, cô chắc chắn sẽ thành công, tôi chắc chắn sẽ giúp cô, tôi thích hòa bình hợp tác với người thành công.” Bobby i đồng ý.
“Tôi không mong người của anh tìm cái chết, nên anh tốt nhất nghĩ cách vẹn toàn, để anh ấy có thể an toàn thoát ta, chắc tôi trong lúc nữa là tới Hoàng cung .”
“Biết rồi.” Bobby nói ngắn gọn.
Mục Uyển xóa hết toàn bộ tin nhắn ngắn, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết vì sao, cô nhớ tới Hình Thiên, rất nhớ.
Trước kia cho dù xảy ra chuyện gì, Hình Thiên sẽ giải quyết, dạy cô làm thế nào, cô chỉ cần nện bước theo anh là được.
Bây giờ, cô chỉ có một mình, chuyện gì cùng phải suy nghĩ một mình đi làm.
Cô không có năng lực của Hình Thiên, chỉ có một trái tim kiên cường tin tưởng.
Chỉ chốc lát đã tới Hoàng cung , thị vệ kiểm tra trên người họ.
Mục Uyển đưa súng lôi âm cho Hắc Muội bảo quản, để cô ấy ở bên ngoài Hoàng cung .
Sau khi kiểm tra xong, xe trong Hoàng cung qua đây đón họ.
Mục Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết người của Bobby khi nào xuất hiện, cũng không chắc xuất hiện có phải người của Bobby không.
Mười lăm phút sau, xe dừng lại, Mục Uyển xuống dưới theo xe.
Bịch một tiếng, người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, Mục Uyển chỉ cảm thấy chỗ ngực rất đau, đau đến nỗi ngồi xổm cuộn mình lại.
Người Hạng Vũ Thái bật dậy vây quanh Mục Uyển ở giữa.
Tất cả thị vệ trong Hoàng cung đang canh gác, thêm cả một phần người đi tìm kẻ nổ súng.
Mục Uyển được đưa vào trong phòng.
Quốc vương đi tới, lo lắng gọi: “Mau mau vào phòng khám.”
“Tôi không có chuyện gì.” Mục Uyển nói, ấn chỗ ngực, mặc quần áo sợi kim loại, như viên đạn bắn vào trên, lực đánh quá mạnh, đau rất mãnh liệt: “Tôi phải dừng một chốc đã.”
“May quá may quá, may mà cô mặc đồ sợi kim loại. Nếu cô đã xảy ra Chuyện, thật sự tôi không biết làm thế nào nói rõ cho Tổng thống nước A.” Quốc vương thở dài nhẹ nhõm một hơi nói.
“Thật ra, sau chuyện ám sát lần trước, không phải nhắm vào Hình Thiên, mà nắm vào Quốc vương của ngài.” Mục Uyển nói thẳng.
“Hoa Cẩm Vinh nhướn mày, nhằm vào tôi, những lời của cô có ý gì?”
Mục Uyển không thả lỏng tay:”Muốn cùng Quốc vương ngài tán gẫu mấy câu, không biết được không?”
Hoa Cẩm Vinh đánh gia Mục Uyển: “Cô đi theo tôi.”