Chương 127: Tôi Tìm Được Con Của Cô Và Cố Lăng Kiệt Rồi
CHƯƠNG 127: TÔI TÌM ĐƯỢC CON CỦA CÔ VÀ CỐ LĂNG KIỆT RỒI
“Sao rồi?” Chu Mẫn lo lắng hỏi.
“Bà ấy nói phòng tư liệu bí mật của các bộ phận không giống nhau, bố của Cố Lăng Kiệt cũng không biết quân khu anh ấy thế nào. Trừ người phụ trách ra thì không ai biết vị trí chính xác của nó. Bà ấy cho các cô mỗi người bốn tỷ coi như bồi thường.” Bạch Nguyệt nói.
“Ý là cả đời này chúng tôi không về được sao?” Chu Mẫn nhíu mày.
“Rất có thể ngày nào đó Cố Lăng Kiệt khôi phục trí nhớ. Hoặc là các cô vào quân khu lần nữa, tôi tin với khả năng của các cô thì nhất định sẽ thành công thôi.” Bạch Nguyệt khuyên nhủ.
Chu Mẫn hạ mắt, một cô gái giỏi giang, kiên cường, không lùi bước vì bất kỳ điều gì lại suy sụp đến vậy, “Để tôi bàn lại với họ đã.”
“Cố lên.” Bạch Nguyệt cảm thấy vô cùng áy náy. Vì cô mà họ mới bị như vậy, tuy cô băn khoăn nhưng cũng không còn cách nào khác. Là một người lính thì quan trọng nhất là vinh quang.
Mọi việc mà họ làm đều bị phủ nhận.
Đổi lại là mình thì nhất định sẽ rất buồn.
Bạch Nguyệt đóng cửa lại rồi nằm lên giường, không thể ngủ tiếp nữa.
Sáng hôm sau, cô dậy đánh răng rửa mặt rồi ra mở cửa.
Chu Mẫn dẫn theo sáu người lính khác đứng trước cửa. Bạch Nguyệt giật mình nhìn Chu Mẫn, “Sao thế?”
“Tối qua chúng tôi mở cuộc họp và đã có quyết định rồi. Nhiệm vụ trước mắt của chúng tôi là tìm ra hung thủ sát hại toàn bộ người dân trong thôn Đường Tiền, hiện tại nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành nên chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục. Giờ sếp đã tạm thời quên chúng tôi, nên sau này chúng tôi sẽ nghe chỉ thị từ cô.” Chu Mẫn thay mặt cho mọi người nói.
Bạch Nguyệt nhìn lướt qua khuôn mặt của họ.
Họ cũng không thay đổi cảm xúc gì mà nhìn cô.
Một người mất đi mục tiêu sống là điều vô cùng kinh khủng.
Cô không thể từ chối họ.
“Vậy thì chúng ta cùng nhau cố gắng!” Bạch Nguyệt cổ vũ họ.
“Chúng tôi không sợ vất vả, gian khó, cũng không sợ đổ mồ hôi hay đổ máu, kiên định hướng về mục tiêu phía trước.” Bảy người lính đồng loạt hô vang.
Bạch Nguyệt cảm thấy máu trong người như đang sôi lên sùng sục.
Sau nửa tháng, cuối cùng thì cô cũng tìm được phương hướng cho mình. Trước đó cô cứ như một cái xác không hồn. Có lẽ Cố Lăng Kiệt sẽ vĩnh viễn lãng quên cô, quên những chiến hữu của anh, nhưng họ sẽ không quên chức trách của mình.
Mà cô nên có trách nhiệm với họ.
Cuộc sống lại trôi qua một cách căng thẳng như vậy.
Cố Lăng Kiệt hoàn toàn xa rời cuộc sống của cô.
Họ cũng không có khả năng hay cơ hội để gặp nhau.
Vì nguyên nhân công việc đặc thù của Cố Lăng Kiệt mà cô rất ít khi nghe được tin tức về anh.
Cuối năm đó, trải qua thời gian dài theo dõi, giám thị, vật lộn, họ cũng đã tìm được tình nhân của Lữ Lương Thành, cũng chính là em gái của sếp tổng công ty Hành Chinh, mà giám đốc của công ty đó chính là em trai của bà ta.
“Kiểm sát Bạch, giờ chúng ta đã có chứng cứ xác thực chứng minh giám đốc Hành Chinh cấu kết với đám buôn lậu đồ cổ, cũng có chứng cứ chứng minh Lữ Lương Thành có quan hệ bất thường với Diệp Noãn rồi, chúng ta có nên ra tay không?” Chu Mẫn cẩn thận hỏi.
“Lữ Lương Thành bán đất với giá bình thường cho công ty Hành Chinh, Hành Chinh đào bới văn vật, tiến hành hành vi buôn lậu lấy tiền bẩn, nhưng hành vi này không liên quan gì đến Lữ Lương Thành. Tài khoản của ông ta vẫn sạch sẽ. Chỉ dựa vào việc ông ta ở lại chỗ Diệp Noãn cũng không thể chứng minh họ làm chuyện phi pháp. Nếu chúng ta đánh úp mà không tìm được mỏ vàng của Lữ Lương Thành, sẽ chỉ tổ đánh rắn động cỏ. Tạm thời gửi hình của Lữ Lương Thành và Diệp Noãn cho vợ Lữ Lương Thành, sau đó tiếp tục theo dõi.” Bạch Nguyệt dặn dò.
“Vâng. Kiểm sát Bạch, tết năm nay cô có về nhà không?” Chu Mẫn quan tâm hỏi cô.
Bạch Nguyệt sững lại rồi lắc đầu, “Bảo các anh em đừng vất vả quá, tết thì về nhà đi, ngày này thì nên đoàn viên.”
“Vâng.” Chu Mẫn đáp rồi ra ngoài làm việc.
Bạch Nguyệt đi tới vườn hoa trên mây, nhìn về phía bầu trời. Ánh trăng sáng ngời như đem theo cái lạnh của cung Quảng Hàn hòa vào gió, thổi đến làm da thịt rét buốt. Mặt Bạch Nguyệt gần như bị đông cứng.
Giờ Cố Lăng Kiệt đang làm gì?
Làm việc à?
Hay đang sum họp cùng gia đình?
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Bạch Nguyệt về phòng, kéo lại quần áo rồi nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo, thấy là người phục đang cầm trên tay một bó hoa hồng.
Bạch Nguyệt thắc mắc mở cửa ra.
Tô Khánh Nam đi tới từ bên cạnh, khẽ cười với cô, “Bạch Nguyệt, đã lâu không gặp.”
“Thà cứ nhớ nhau còn hơn là gặp lại.” Bạch Nguyệt lạnh lùng đóng cửa.
Tô Khánh Nam đẩy cửa phòng Bạch Nguyệt, “Tôi có tin của Cố Lăng Kiệt đây, không muốn nghe sao?”
“Không, tôi muốn đi nghỉ, bạn cùng phòng của tôi cũng sắp về rồi, thứ lỗi cho tôi không thể tiếp đãi anh lâu hơn.” Bạch Nguyệt đáp rất dứt khoát.
“Cố Lăng Kiệt đã khôi phục trí nhớ rồi.” Tô Khánh Nam nói.
Bạch Nguyệt khẽ dừng lại nhìn Tô Khánh Nam.
“Khôi phục đến năm sáu năm trước, vào ngày Chu Hân Ly gặp nạn. Cô có biết điều này nghĩa là gì không?” Tô Khánh Nam mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo và cay nghiệt.
Bạch Nguyệt không muốn nghe, muốn đóng cửa nhưng không đóng được.
Cô xoay người vào phòng, Tô Khánh Nam cũng đi theo.
“Nghĩa là với hắn, đau đớn nhất không phải chia tay với cô mà là biệt ly với Chu Hân Ly.” Tô Khánh Nam nói tiếp.
“Nói đủ chưa?” Bạch Nguyệt mất kiên nhẫn.
“Cô nói xem, vậy có tính là cô may mắn không, hắn không chịu cưới Tô Tiểu Linh, còn đắm chìm trong nỗi đau mất đi Chu Hân Ly.” Tô Khánh Nam chanh chua nói.
“Tô Khánh Nam, anh cũng từng nói đó thôi, tôi và Cố Lăng Kiệt không có khả năng về bên nhau, tôi cũng không phải một người chỉ mãi chìm đắm trong giấc mộng. Sau này dù cho chuyện của anh ấy có tốt hay xấu thì tôi đều không muốn biết.” Bạch Nguyệt quay mặt đi rồi ngồi lên ghế sô pha.
Tô Khánh Nam nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hơn rồi ngồi đối diện cô, “Năm nay có về nhà ăn tết không?”
“Ngôi nhà đó vốn cũng không phải nhà của tôi, tôi vào đó cũng chỉ mong sau này làm việc thuận lợi hơn thôi.”
“Vậy không cần đi cậy nhờ Hình Bắc Xuyên cũng có cách làm công việc xuôi chèo mát mái mà, ví dụ như tiếp tục làm vợ của tôi chẳng hạn? Tôi cam đoan sau này cô muốn gì được nấy. Việc gì phải chôn thân ở nơi khỉ ho cò gáy này?”
Bạch Nguyệt nghe hắn nói vậy lại cảm thấy thật nực cười.
“Tô Khánh Nam, anh có yêu tôi không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Ánh mắt Tô Khánh Nam trầm ngâm, “Sau khi ly hôn với cô, tôi không chạm vào những người phụ nữ khác, mọi thứ tôi nợ cô, tôi đều đã trả rồi. Lần này tôi nói thật đấy, tôi thề với danh nghĩa của bố tôi.”
Bạch Nguyệt dịu dàng đáp, “Tô Khánh Nam, tìm một người phụ nữ rồi sống cho tốt vào, sinh một đứa con của riêng mình, hưởng thụ những niềm vui đáng có trong cuộc sống. Tôi và anh không hợp nhau đâu, tôi cũng sẽ không tin vào tình yêu nữa. Tôi chỉ muốn độc thân hết đời này.”
“Nếu tôi nói tôi đã tìm được đứa con bị cướp mất của cô thì sao?” Tô Khánh Nam theo dõi biểu cảm của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt giật mình đứng dậy, kích động hỏi dồn, “Anh tìm thấy con tôi sao? Con tôi đang ở đâu? Giờ nó thế nào rồi?”
“Đó là con của cô và Cố Lăng Kiệt, sau khi tìm được con rồi thì cô định dẫn đứa bé ấy đến tìm Cố Lăng Kiệt ư?” Tô Khánh Nam ướm hỏi.
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!