Chương 1233: Chú Sẽ Không Lẻ Loi Nữa, Chú Còn Có Tôi
CHƯƠNG 1233: CHÚ SẼ KHÔNG LẺ LOI NỮA, CHÚ CÒN CÓ TÔI
Ôn hòa đến nỗi thậm chí khiến người ta không nghe được sự đau khổ, phiền muộn và bi quan của anh.
"Sau này chú sẽ không lẻ loi một mình nữa, chú còn có tôi." Hoa Nhiên cười nói.
Hình Thiên giật giật khóe miệng.
Trong lòng anh hiểu rất rõ, Hoa Nhiên đối với anh mà nói chỉ là quan hệ hợp tác, chờ thời cơ chín muồi, cô ấy sẽ rời đi, theo đuổi hạnh phúc của bản thân.
Cũng như vừa bắt đầu anh đã hứa hẹn với Mục Uyển, sau này nếu cô gặp được người mình thích, muốn rời khỏi anh thì anh sẽ giúp cô rời đi.
Lúc ấy Mục Uyển cũng đã hai mươi mốt tuổi.
Mà anh so với năm đó đã già đi năm tuổi, cho dù có bảo dưỡng tốt đến đâu anh cũng đã rất già rồi, sẽ không còn muốn trải nghiệm tình yêu nữa, vì cuối cùng vẫn chỉ có một mình đau thương mà thôi.
Cảm giác này quá khó chịu.
Giống như sự khó chịu của anh lúc này, không cách nào rút ra được, chỉ một mình âm thầm chịu đựng.
Có thể đây là vận mệnh của anh?
"Cô ngủ sớm chút đi." Hình Thiên ôn hòa nói.
"Chú à, phụ hoàng của tôi đang đánh mẫu hậu tôi. Tôi nghe ý của bọn họ là âm thầm trả lại sự trong sạch cho Mục Uyển, đây chắc chắn không phải là chuyện theo dự đoán. Bây giờ Phụ hoàng và phu nhân Lan Ninh đang làm ầm ĩ đến nỗi không tách ra được. Tôi cảm thấy thật ra Phụ hoàng của tôi hơi tầm thường, luôn bị người khác khống chế, thêm vào đó em trai của tôi vẫn còn nhỏ, tôi thấy hoàng vị của nhà tôi giữ không được rồi. Nếu hoàng vị của nhà tôi giữ không được, chú sẽ cưới tôi chứ?" Hoa Nhiên dè dặt hỏi.
"Thật ra, nếu hoàng vị nhà cô giữ không được nữa, ngược lại cô được tự do rồi. Cô có thể sống cuộc sống cô muốn, còn về tiền bạc thì cô không cần phải lo, chắc hẳn bây giờ Phụ hoàng và mẫu hậu của cô đã bắt đầu có dự tính, trong tài khoản nào đó ở nước ngoài hẳn đã có đủ tiền. Thật ra như vậy cũng tốt, làm một cô gái bình thường, cô sẽ không phải chịu hy sinh vì chính trị." Hình Thiên suy nghĩ nói.
“Cho nên, nếu nhà tôi không còn hoàng vị nữa, chú sẽ không cưới tôi đúng không?" Hoa Nhiên hỏi lần nữa, tâm trạng rất sa sút.
Hình Thiên cảm thấy cách hỏi của cô như vậy rất kỳ lạ: "Cô là một cô gái tốt, tuy được nuôi dưỡng trong khuê phòng nhưng cô có lòng thông cảm, trượng nghĩa, cũng là người chính nghĩa. Đừng vì hoàng thất mà hy sinh gì cả. Làm một cô gái bình thường, làm những chuyện mình thích, gả cho người mình yêu, thật ra như vậy cũng rất tốt."
"Chú đang đóng vai người tốt sao với tôi sao?" Hoa Nhiên hỏi.
"Những chuyện như quyền lực địa vị này, không nên để một cô gái như cô lo lắng, có lo lắng cũng vô ích mà thôi."
"Thật ra, tôi thấy rõ ràng Phụ hoàng tôi rất tầm thường, quân quyền nằm trong tay Hạng Thịnh Duật, tài chính cũng nằm trong tay Hạng Thịnh Duật. Phụ thân tôi cũng thấy rõ, vì vậy nhất định phải nắm lấy phu nhân Lan Ninh, ít nhất còn có viện trợ bên ngoài. Nhưng phu nhân Lan Ninh bây giờ cũng đã mất lòng dân, tôi cảm thấy Mục Uyển sẽ trở thành người đứng đầu Bộ ngoại giao. Những thứ này đều đến tay Hạng Thịnh Duật. Đây chính là chiều hướng phát triển, hơn nữa Hạng Thịnh Duật trẻ như vậy, không biết anh ta sẽ kéo Phụ hoàng tôi xuống khỏi ngôi hoàng đế lúc nào?" Hoa Nhiên lo lắng nói.
"Phụ thân cô còn có nhà họ Hoa." Hình Thiên trấn an nói.
"Nhà họ Hoa, quên đi. Hoa Quan Lâm cũng là người muốn bản thân lên làm Hoàng đế. Phụ thân tôi và bọn họ đã có ngăn cách từ lâu. Thật ra những thứ này cũng không đáng kể, vốn dĩ nhà họ Hoa đã bị nhà họ Hạng chèn ép rất nặng nề. Trước đó, lúc Hoa Tiên gả cho Thẩm Diên Dũng còn đỡ một chút, nhưng sau khi Thẩm Diên Dũng xuống đài, nhà họ Hạng bắt đầu bắn ngược lại càng lợi hại hơn. Bất kể là về mặt vũ khí, hay là về giao thiệp nhà họ Hoa đã mất đi hào quang ngày xưa. Bây giờ bọn họ chắc hẳn đã nhìn ra được tình thế, nên bo bo giữ mình rồi." Hoa Nhiên phân tích nói.
Hình Thiên phát hiện cô bé này thật sự có đầu óc nhạy bén, nhìn rất rõ sự phát triển của thời cuộc.
"Kế hoạch không nhanh bằng thay đổi, có điều cô cũng nên nhìn xa một chút, có lợi tất có hại, làm công chúa không hẳn đã hạnh phúc."
"Ý của Phụ hoàng tôi là tháng này tôi và chú sẽ hoàn thành hôn lễ, để ổn định lòng dân nước M... Chú chuẩn bị làm thế nào?" Hoa Nhiên nơm nớp lo sợ hỏi.
"Thật ra không cần nhanh như vậy. Hạng Thịnh Duật muốn lên ngôi, ngoài việc muốn lòng dân hướng về anh ta, anh ta vẫn cần vài điều kiện cơ bản nữa. Một trong những điều kiện đó chính là Mục Uyển trở thành Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, có đủ viện trợ bên ngoài, nếu không sau khi anh ta lên ngôi cũng sẽ gặp rất nhiều vấn đề. Dưới áp lực, ngôi vị hoàng đế này cũng làm không yên. Dù sao phu nhân Lan Ninh không phải là đèn cạn dầu, vẫn còn rất nhiều điều không đoán trước được. Thêm vào đó, thật ra chính là tôi và Phụ hoàng cô liên hôn rồi, Hạng Thịnh Duật cũng sẽ kiêng kỵ, không nhất định các người sẽ thất bại."
"Vậy là chú không chuẩn bị cưới tôi sao? Vì nhà tôi đã thất thế sao?" Hoa Nhiên rất thất vọng lại rất bi quan.
"Không phải là bởi vì nhà cô thất thế, mà là bởi vì cô có thể có được cuộc sống tốt hơn, đừng lún sâu vào tranh đấu quyền lực. Năm đó lúc tôi đạt được vị trí này tôi cũng vui vẻ một thời gian. Dù sao vị trí này vốn dĩ chính là của tôi. Đồ tôi đạt được nên thuộc về tôi. Nhưng cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi đó mà thôi. Sau đó tôi không có cuộc sống của mình, giống như cô nhìn thấy bây giờ. Hôn nhân của tôi không do tôi làm chủ. Trên thực tế tôi cũng không có thời gian để làm quen với người phụ nữ thích hợp. Cuối cùng vẫn là có mất có được." Hình Thiên nói.
"Chú là ủng hộ tôi gả cho người tôi yêu sao? Dứt bỏ những âm mưu quyền lực chính trị này sao?" Hoa Nhiên hỏi lần nữa.
"Đúng, cô còn trẻ, cô có thể lựa chọn cuộc sống vui vẻ, thoải mái, hạnh phúc. Đó mới là hạnh phúc bình dị nhất, chân thực nhất." Hình Thiên khuyên nhủ.
"Từ sáu năm trước tôi đã thích chú. Tôi đọc thuộc mỗi một cuốn truyện về chú. Nhưng tôi quá nhỏ. Năm năm trước, lúc chú cưới Mục Uyển tôi chỉ mới mười sáu tuổi. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn chú cưới cô ấy. Tôi biết hai người là liên hôn, nhưng tôi quá nhỏ căn bản sẽ không nằm trong phạm vi suy nghĩ của chú. Tôi rất buồn, ngày chú cưới Mục Uyển cũng là lần đầu tiên tôi uống rượu."
"Cái gì?" Hình Thiên nhướng mày. Trước kia ấn tượng của cô nhóc này để lại cho anh, chỉ là một cô nhóc tùy tiện, nói với anh đây chỉ là liên hôn, sẽ đối xử với anh như chú mà thôi.
"Trước kia lúc chú đến hoàng cung tôi cảm thấy chú còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của tôi. Nhưng trong mắt chú chỉ có Mục Uyển. Phụ hoàng nói, thật ra chú muốn tái hôn với Mục Uyển. Tôi rất buồn nên tôi bỏ nhà ra đi, không muốn đối mặt với chú chỉ thêm đau lòng, sau đó tôi nghe nói chú trúng đạn thì tôi lại trở về hoàng cung.."
Không trách lúc anh đi vào hoàng cung cũng không nhìn thấy cô.
"Lại sau đó, chú khỏe lại rồi, tôi nghĩ tới nghĩ lui, lo lắng tôi sẽ không có cơ hội nữa, thêm vào đó phụ hoàng tôi lại rất lo buồn, tôi liền chủ động xin được liên hôn với chú, bằng lòng liên hôn với chú, thích chú, muốn gả cho chú làm vợ." Hoa Nhiên nói xong thì bật khóc.
Hình Thiên đã rõ, lúc đó khi Hoa Cẩm Vinh nói muốn liên hôn thật ra anh rất buồn bực, cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Hoa Cẩm Vinh chiều chuộng con gái, yêu thương hòn ngọc trên tay đến thế.
Nếu ông ta muốn thông gia, đã sớm kết thông gia rồi sao có thể đợi đến bây giờ.
Cũng là bởi vì ông ta muốn bảo vệ đứa con gái này thật tốt, để cô con gái này có thể làm những gì mình thích.
Dù sao anh cũng lớn tuổi hơn Hoa Nhiên rất nhiều nhưng Hoa Cẩm Vinh lại chủ động đưa ra việc liên hôn.
Thì ra là yêu cầu của Hoa Nhiên.