Chương 1001: Em Chỉ Được Chọn Một Trong Hai
CHƯƠNG 1001: EM CHỈ ĐƯỢC CHỌN MỘT TRONG HAI
Nhìn mà xem.
Tên này từ khi còn bé đã vô cùng nham hiểm.
"Cũng nhớ được sơ sơ, thì sao?" Mục Uyển nhấp nháy hai mắt hỏi.
"Trong đó có một đoạn văn, hình như là như thế này, nếu như cuộc đời của một người trải qua thất bại thì khi đạt được thành công, họ sẽ không cảm thấy quá hạnh phúc mà tự phụ, không đau buồn, cũng không quá vui sướng, nếu không có những chuyện tồi tệ kia cuộc sống không trọn vẹn, luôn có những chuyện rõ ràng là rất khó khăn nhưng đạo nghĩa không cho phép chùn bước."
Mục Uyển đã sớm quên đi đoạn văn này: “Nghe có vẻ hồi nhỏ tôi học khá môn văn."
"Cho nên nó chẳng liên quan gì đến quan điểm cả, cho đến bây giờ tôi chưa từng trải qua thất bại, cũng chưa từng nếm trải đau thương, tôi muốn làm một vài chuyện tệ và em chính là một chuyện trong số đó.” Hạng Thịnh Duật vừa cười vừa nói.
Mục Uyển nhìn nụ cười ngạo nghễ của anh mà cảm thấy gã này đúng là một tên kiêu ngạo.
Kiêu ngạo khiến người ta giận sôi người.
"Khéo ở chỗ, anh cũng là một phần thất bại mà tôi nếm trải." Mục Uyển ngạo nghễ đáp lại.
Trong con ngươi của Hạng Thịnh Duật ánh lên một tia khác thường rất thâm trầm, rất nặng nề, giống như có thứ gì lắng đọng lại.
Nếu đều là thất bại thì có khi nào cũng giống như trong số học, trừ của trừ chính là cộng không...
Mục Uyển không nói gì thêm, chỉ cúi đầu ăn cơm, trong đầu suy nghĩ, nghe ý tứ của Hạng Thịnh Duật thì Phó Hâm Ưu đã chọn được người rồi, cho dù cô tìm tới đầu bếp khác thì Phó Hâm Ưu cũng sẽ nói bọn họ không đủ tư cách này nọ.
Nếu cô trực tiếp vạch trần Phó Hâm Ưu, chất vấn cô ta tại sao lại tìm người rồi còn muốn cô đi tìm thì mới có thể gây ra chút phiền phức cho Hạng Thịnh Duật.
"Ha." Hạng Thịnh Duật cất giọng cười mỉa mai.
Mục Uyển khó hiểu nhìn anh ta: “Anh cười cái gì?"
"Em đang động não thì phải.” Hạng Thịnh Duật nói.
"Những lời này của anh ý muốn nói rằng anh đã đoán được tôi đang nghĩ gì sao?" Mục Uyển khiêu khích hỏi.
"Em đang nghĩ có cần trực tiếp vạch trần Phó Hâm Ưu hay không, một là giải quyết được khó khăn hiện thời của em, hai là ngầm nói cho Phó Hâm Ưu biết rằng trong lúc tôi và em ăn cơm, tôi đã nói cho em biết để cô ta tới tìm tôi kiếm chuyện.” Hạng Thịnh Duật nói chính xác những điều cô đang nghĩ.
Mục Uyển cố hết sức duy trì sự bình tĩnh, nhưng ánh mắt sắc bén lại tiết lộ những suy nghĩ trong lòng cô: “Anh cảm thấy như vậy không phù hợp? Còn có ý kiến khác à?"
"Em cho rằng chỉ cần để cô ta biết mối quan hệ giữa hai chúng ta thì có thể thay đổi được quan hệ thông gia của chúng tôi sao. Không thể nào, cô ta gả cho tôi không phải vì tình yêu thì làm sao có thể để ý đến chuyện tôi ở cùng với người phụ nữ khác chứ?
Tất cả những ngụy trang, vẻ ngoài đều chỉ để đạt được mục đích của mình nên đương nhiên nếu em làm ảnh hưởng đến mục đích của cô ta thì em nhất định sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên mà.
Em làm lộ quan hệ của hai chúng ta thì không thể gây bất lợi cho tôi mà ngược lại người gặp chuyện chính là em, thực tế, với tôi mà nói, chẳng ảnh hưởng gì cả, như lần này chẳng hạn, em cố ý để Hạng Kim Thu biết được.
Cô ta sẽ tìm tôi kiếm chuyện sao? Sẽ không đâu, bởi vì cô ta không có khả năng đó, cô ta có được ở chung với Lục Bác Lâm hay không, chỉ cần một câu nói của tôi thôi là đủ, tôi đủ mạnh để bọn họ không dám trêu chọc tôi nhưng cô ta sẽ càng ghét em thêm mà thôi.
Uyển Uyển, đừng tự mang đá đập chân mình, bây giờ mà làm vậy thì em đúng là rất ngu." Hạng Thịnh Duật nói thẳng thừng không một chút nể mặt.
Mục Uyển bị anh ta làm cho sốc ngay lập tức.
Anh ta giống như một người biết đọc suy nghĩ người khác, nắm được tâm lý yếu nhược của đối phương, và tấn công thẳng vào đó.
Đây chính là chỗ lợi hại của Hạng Thịnh Duật.
Cho nên từ khi còn bé dù thành tích của cô và Hạng Thịnh Duật đều ưu tú như nhau nhưng cô luôn là người bị xa lánh còn anh luôn được hoan nghênh.
"Cho nên kiến nghị của anh là gì!" Mục Uyển gằn giọng, cô hơi nheo nheo mắt lại, thận trọng quan sát Hạng Thịnh Duật.
"Lần tiếp đón này, em tốt nhất là không nên đi, nếu không em sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích, ngoài ra, em còn nhớ bí mật của nhà Mặc Uyên mà tôi từng nói chứ?" Hạng Thịnh Duật nói. "Thật ra bí mật này có liên quan tới em. Muốn biết không?"
Mục Uyển hơi khựng lại, tim cô đập loạn một cách kỳ quái.
"Bí mật trong nhà Mặc Uyên có liên quan tới tôi sao? Có liên quan như thế nào? Hạng Thịnh Duật, rốt cuộc thì anh đã biết được điều gì hả?" Mục Uyển hỏi.
"Bây giờ em hãy gọi điện thoại cho Hình Thiên, nói rõ ràng cho anh ta biết, em không muốn gặp lại anh ta nữa, không muốn đến buổi tiếp đón, để anh ta giải quyết, còn nữa, bảo anh ta đừng mang phiền phức cho em, tốt hơn hết là hãy đưa cái cô Hắc Muội đó đi khỏi đây, tôi nói cho em biết, không chỉ liên quan đến bí mật của Mặc Uyên mà còn một chuyện khác, một bí mật mà em muốn biết.” Hạng Thịnh Duật dụ dỗ.
Mục Uyển cau mày nhìn Hạng Thịnh Duật chằm chằm.
Thần kinh căng hết cả lên để đề phòng, kêu gào.
Quá nhiều suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đang va vào nhau nhưng trong nhất thời cô lại không nghĩ ra bất cứ manh mối nào cả.
Thế nhưng tiềm thức lại đang nhắc nhở cô rằng, cô không thể làm theo lời Hạng Thịnh Duật, cô phải nương theo suy nghĩ của Hạng Thịnh Duật thì mới không sa vào bẫy của anh ta.
Mặc Uyên...
Bí mật của Mặc Uyên là gì, tại sao bí mật của Mặc Uyên lại có liên quan đến cô, vì sao?
Cô nghĩ về Húc Dương, nghĩ về Mặc Uyên rồi lại nghĩ về Hình Thiên.
"Em có nửa ngày để suy nghĩ, Uyển, đừng chống đối tôi làm gì, có chống đối hơn nữa thì tôi cũng sẽ khiến em phải mất hết sự nhẫn nại." Hạng Thịnh Duật cảnh cáo cô lần nữa.
Mục Uyển siết chặt tay, cúi đầu tránh ánh mắt của Hạng Thịnh Duật và ăn cơm.
Hai người không nói gì nữa, mãi đến khi Hạng Thịnh Duật ăn xong mới nói: "Tối nay tôi sẽ cho người đến đón em, đến lúc đó, tôi cần câu trả lời."
Anh đứng dậy đi ra ngoài, khi đi cũng dứt khoát như lúc đột ngột đến.
Hắc Muội từ phòng bếp đi ra, lo lắng nhìn về phía Mục Uyển.
Mục Uyển đang ngồi thừ trên ghế.
Hắc Muội đi tới, khẽ hỏi: "Phu nhân, ngày mai, phu nhân không chuẩn bị đi gặp ngài tổng thống sao?"
Mục Uyển ngẩng đầu, nhìn về phía Hắc Muội.
"Chị chống lại mọi quyết định, mọi điều kiện và mọi cám dỗ mà Hạng Thịnh Duật đưa ra, chị thậm chí còn sợ bí mật mà anh ta muốn nói.” Mục Uyển thì thầm.
"Em có cảm giác anh ta là một người rất đáng sợ, đáng sợ đến mức ngay cả hơi thở cũng phả ra những âm mưu và sự xấu xa, phu nhân, lần này ngài tổng thống đến, phu nhân và ngài tổng thống hãy thương lượng một chút, rồi đi theo ngài tổng thống, đừng ở lại đây nữa, em cảm thấy phu nhân không vui khi ở lại đây." Hắc Muội khuyên nhủ.
Đúng là cô không hạnh phúc, kể từ cái ngày rời khỏi nước A, cô đã biết, cuộc sống sau này sẽ khó mà vui vẻ được nữa.
Cô nằm bò dài trên bàn, rót chút rượu vang rồi nhìn chất lỏng màu đỏ bên trong, trong đầu cô lúc này chỉ còn lại những hồi ức khi đi du lịch cùng Hình Thiên.
Ngày ấy, tuy bọn họ vẫn còn bộn bề công việc nhưng mỗi ngày đều vui vẻ sống cuộc sống thỏa ước nguyện, hạnh phúc, trong đầu cô vẫn còn in sâu những ký ức đó.
Lý trí mách bảo cô nên rời khỏi Hình Thiên, cô nên rời xa anh, rời xa cuộc sống của anh, cho dù sau này cô có ra sao thì cũng không liên quan gì đến Hình Thiên.
Nhưng trong sâu thẳm trái tim, cô không muốn rời xa Hình Thiên, dù chỉ là một mối liên hệ mỏng manh, một cuộc gặp gỡ tình cờ chớp nhoáng cũng trở thành ánh sáng và hy vọng trong cuộc sống u ám này của cô.