Chương 628: Tôi Lại Sinh Một Đứa Con Cho Anh
CHƯƠNG 628: TÔI LẠI SINH MỘT ĐỨA CON CHO ANH
"Nhưng tôi thấy được anh ấy rất thích cô." Hoa Tiên cũng chỉ thất thần trong chớp mắt, sau đó liền mỉm cười nói.
Lưu San chỉ vào đầu của mình, ghét bỏ nói: "Nếu không phải là đầu óc anh ta không tốt thì chính là mắt không tốt."
Hoa Tiên bị chọc cho phì cười: “Cô thật hài hước, cái này là ưu điểm lớn nhất của cô đấy."
"Nếu hài hước cũng tính là ưu điểm, vậy phải tính là ưu điểm lớn thứ hai của tôi." Lưu San dường như nghĩ tới điều gì lại nói.
"Vậy ưu điểm lớn nhất của cô là gì?" Hoa Tiên tò mò, thả bông hoa trong tay xuống.
Lưu San thả lỏng vai: “Hết ăn lại nằm à."
Hoa Tiên cười đến cũng sắp chảy nước mắt, ôm bụng nói: “Cô thật sự rất buồn cười."
Lưu San thở dài, cô có thể nói cô không hề buồn cười được không?
"Cô đang bận, tôi xuống dưới đi dạo chút, không quấy rầy cô nữa." Lưu San cũng không biết nói gì với Hoa Tiên nữa. Dù sao, hai người không quen, cô cũng phát hiện ra tính tình của Hoa Tiên rất tốt, nói chuyện rất thú vị, nhưng giữa cô cùng cô ta có một tấm rào cản.
Cái rào cản này dường như ngăn cách hai người ở hai thế giới khác nhau.
Cô lại không phát hiện ra điều đó ở trên người Thẩm Diên Dũng.
Điều này có phải có ý nghĩa là Thẩm Diên Dũng tương đối thân dân hơn không?
Cô đi về phía cửa.
"Cô nhớ mặc thêm quần áo vào, bên ngoài lạnh đấy." Hoa Tiên dặn dò.
Lưu San khẽ gật đầu và trở về phòng, mặc thêm áo lông rồi đi ra cửa hít thở không khí.
Cô không biết có thể học tập được gì từ trên người Hoa Tiên. Cắm hoa thì cô không có hứng thú, bảo cô hái hoa còn tạm được. Đọc sách à? Cô cũng đọc sách đấy, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ?
Ở trong lòng cô còn có một nữ thần hoàn mỹ, chính là Bạch Nguyệt.
Nhớ lại thì Bạch Nguyệt ngoại trừ thích xem sách ra, còn biết mình muốn cái gì, lý trí, trầm ổn, biết làm việc nhà.
Cô không biết làm việc nhà, cũng không biết mình muốn gì, không lý trí, không trầm ổn.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô đều cảm thấy mình là một kẻ vô dụng, bất lực. Cô đi tới bên hồ và nhặt một hòn đá ném vào trong nước, nhìn mặt nước nhộn nhạo hiện ra từng vòng dao động.
Mặt trời sắp xuống núi, trên bầu trời đỏ rực, cảnh sắc trời xanh mây trắng lẫn với ráng đỏ in ngược ở trên mặt hồ thật sự quá đẹp.
"Gâu, gâu."
Lưu San nghe được có tiếng chó sủa nên quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa có một con chó rất nhỏ, đặc biệt nhỏ, lông xù, trắng, mắt tròn xoe, lại chỉ lớn bằng lòng bàn tay vậy.
Cô thấy quá đáng yêu nên đi tới, bế con chó nhỏ lên: “Oa, con chó thật nhỏ, là chó teacup sao? Sao mày lại ở đây?"
"Em không thấy anh sao?" Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ nói và đi tới trước mặt Lưu San.
Lưu San kinh ngạc: “Anh đến đây lúc nào? Tôi thật sự không nhìn thấy anh."
"Anh tới một lúc rồi, thấy em đang ngẩn người. Em nghĩ gì thế? Em rất ít khi hoạt động trí não cơ mà." Thẩm Diên Dũng chế nhạo không khách sáo.
Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh không nói tôi thì sẽ chết à? Hôm nay anh đừng tới làm phiền tôi. Không biết sao tâm trạng tôi không tốt lắm, cứ suy nghĩ về cuộc đời nữa."
"Em nói một chút đi, anh giảng giải cho em. Nếu không cái đầu gỗ của em thì có nghĩ đến sáng cũng không có kết quả đâu." Anh ngồi lên tay vịn bên cạnh chiếc ghế gỗ của cô.
Lưu San xoa đầu con chó nhỏ, hoang mang liếc về phía Thẩm Diên Dũng: “Có phải anh cảm thấy tôi rất vô dụng không?"
Thẩm Diên Dũng gật đầu: “Không phải là anh cảm thấy, em vốn là vậy mà."
Lưu San lại trừng mắt: “Tôi là kẻ vô dụng, anh còn giữ tôi lại làm gì!"
"Vô dụng lại phải cố lợi dụng, cậu chủ đây thích khiêu chiến với những gì không có khả năng."
"Anh cút đi. Vật hợp theo loài. Nếu như tôi là đồ vô dụng thì anh cũng cách vô dụng không xa đâu. Tôi vốn là người tự tin như vậy lại bị anh công kích đến không còn tự tin nữa rồi. Tôi không có tự tin, có phải anh sẽ càng hài lòng hơn không?" Trong lòng Lưu San có chút không thoải mái.
Cô nghĩ, có thể cô thật sự tự ti.
Thẩm Diên Dũng nhìn thấy mắt Lưu San đỏ hoe thì biết mình nói đùa hơi quá, bất đắc dĩ nói: "Cho nên anh muốn em ở lại bên cạnh anh. Anh thông minh như vậy, em ở cùng với anh, về sau cũng sẽ dần trở nên thông minh thôi."
Trong lòng Lưu San có chút cảm giác kỳ lạ, liếc nhìn gương mặt với phong thái tài hoa tuyệt thế của anh: “Thẩm Diên Dũng, sao anh thích tôi vậy?"
Thẩm Diên Dũng nhún vai: “Anh cảm thấy anh quá hoàn mỹ, ông trời dễ ghen tỵ với anh tài, kết hợp với người không hoàn mỹ như em, kéo chân sau gì đó, cũng lại vừa vặn rồi."
"Nói thật." Lưu San sắp nổi giận, nhíu mày.
"Ôi." Thẩm Diên Dũng đứng lên, nhìn Lưu San sắp bùng nổ: “Thích em mà còn cần lý do gì chứ? Anh cũng thích em mấy chục năm rồi, nếu quả thật phải có một lý do, con người anh đã nhận định một người thì sẽ không thay đổi, ai bảo em dụ dỗ anh từ thời anh còn trẻ chứ."
Cách nói này của anh làm cho trái tim cô đang bùng nổ lập tức được trấn an, ngay cả nói chuyện cũng vô thức dịu dàng hơn: “Tôi dụ dỗ anh chỗ nào chứ?"
"Em cố ý mặc áo sơ mi của anh, bên trong không mặc quần, vậy còn không phải à? Khi đó em mới bao nhiêu tuổi mà đã tới dụ dỗ đàn ông rồi?" Thẩm Diên Dũng điểm một cái vào đầu của cô.
Bởi vì Lưu San đang bế con chó nhỏ nên không thể che trán, cô lui về phía sau một bước: “Tôi làm gì có chứ? Tôi không chú ý, khi đó tôi mới bao nhiêu tuổi, đâu có suy nghĩ nhiều như vậy."
Thẩm Diên Dũng tươi cười: “Cho nên, số mệnh đã định. Có lẽ là trời xui đất khiến, sai thì cũng đã sai rồi. Con người anh à, cho dù là sai thì cũng sẽ coi như đúng mà đi tiếp."
Về điểm này, thật ra anh cũng giống cô.
Cô cũng là loại người cho dù biết sai nhưng cũng sẽ xem thành đúng mà đi tiếp.
Tâm trạng của cô dịu xuống, cúi đầu nhìn con chó trong tay, hỏi: "Sao anh có thể nghĩ đến chuyện mua một con chó nhỏ vậy?"
"Hôm nay lúc họp có nói đến Bạch Nguyệt, cũng nói đến chuyện Bạch Nguyệt có nuôi một con chó. Anh nhớ trước đây hình như em cũng rất thích chó, cho nên mua. Vừa lúc khi em buồn chán, nó có thể ở cùng với em, để tránh cho em cả ngày cứ suy nghĩ lung tung, không chịu mang theo đầu óc gì cả." Thẩm Diên Dũng cũng xoa đầu con chó và nói. Ngón tay anh thỉnh thoảng chạm vào trên tay của cô, giống như đang sờ tay cô, xem cô như động vật nhỏ vậy.
Lưu San ngây người. Rõ ràng anh đang chế nhạo cô, nếu đổi lại là mọi khi thì cô chắc chắn sẽ tức giận, nhưng không ngờ cô nghe ra được sự quan tâm trong lời chế nhạo của anh.
Anh nhớ cô thích chó, biết cô buồn chán, cũng đoán được cô sẽ suy nghĩ linh tinh.
Có lẽ bởi vì tâm tình của cô đối với anh có chút thay đổi, không ngờ cô lại thấy cảm động.
"Sao các anh lại nói đến Bạch Nguyệt vậy?" Lưu San hỏi.
"Bạch Nguyệt mở một trang web, thông báo tuyển dụng một vài phóng viên, về sau quan trường sẽ xuất hiện một hệ thống kiểm tra kỷ luật. Cô ấy là một người không ở trong mặt trận chính trị nhưng đã làm cho rất nhiều người nghe tin đã sợ mất mật. Cho nên, rất nhiều người đều kiêng kỵ cô ậy, thậm chí kiêng kỵ cả con chó mà cô ấy nuôi nữa." Thẩm Diên Dũng mỉm cười nói.
"Các anh sẽ không đối phó với cô ấy chứ?" Lưu San mơ hồ lo lắng.
Thẩm Diên Dũng quệt một cái vào mũi của cô: “Em yên tâm, nể tình em, anh sẽ bảo vệ cô ấy chu đáo. Dù sao, cô ấy là người thật lòng quan tâm đến em."
Trong mắt Lưu San thoáng ướt. Con người vốn luôn sống có tình cảm.
Cô phát hiện ra Thẩm Diên Dũng đối xử tốt với cô, đầu bị rút gân lại nói: "Tôi sẽ lấy vòng xuống, lại sinh cho anh một đứa con."