Chương 1112: Dùng Tim Để Cảm Nhận, Anh Ấy Thật Lòng Thích Cô
CHƯƠNG 1112: DÙNG TIM ĐỂ CẢM NHẬN, ANH ẤY THẬT LÒNG THÍCH CÔ
“Người anh ta đang tìm bên dưới, có lẽ cô đã thấy rồi.”
“Tôi thấy rồi, nên để anh ta tìm tôi khó khăn một chút đúng không?” Mục Uyển suy đoán, từ từ nằm xuống, đặt hai tay ra sau đầu, nhìn trời nhẹ giọng hỏi: “Anh yêu bạn gái anh không?”
“Yêu.” Lã Bá Vĩ nói một chữ thâm trầm.
“Anh yêu vợ anh không?”
“Yêu.”
“Vậy tại sao anh lại tìm bạn gái mới?” Mục Uyển nhìn anh ta.
“Lúc có thể yêu thì cố gắng yêu đi, đến lúc không thể yêu được, cuộc sống vẫn tiếp tục, trong cuộc sống vẫn sẽ xuất hiện người khác, tôi cũng không mất đi khả năng yêu người khác, điều này không có nghĩa là tôi không yêu vợ tôi, mà là tôi chọn sống tiếp.” Lã Bá Vĩ nói.
“Vậy anh yêu vợ anh hay bạn gái anh nhiều hơn?” Mục Uyển hỏi với tâm trạng khác.
“Không thể so sánh người nào nhiều hơn, nếu vợ tôi còn sống, tôi sẽ không yêu người phụ nữ khác, nhưng vợ tôi chết rồi, tôi sẽ yêu bạn gái tôi, không thể yêu vợ tôi nhiều hay ít hơn được, cả hai người đều như nhau.” Lã Bá Vĩ hỏi ngược lại: “Còn cô thì sao, cô yêu Lục Bác Lâm hay Hình Thiên nhiều hơn?”
“Anh biết Lục Bác Lâm sao?” Mục Uyển tò mò.
“Có rất nhiều người biết chuyện của cô, người quan tâm tin tức sẽ thấy được.” Lã Bá Vĩ mỉm cười, nhìn phía trước.
Mục Uyển nhớ lại, hình như cô yêu Lục Bác Lâm, cũng yêu Hình Thiên, lúc yêu trong lòng không bận tâm điều gì khác, cho đi tất cả.
“Giờ tôi và Lục Bác Lâm đã không còn là gì của nhau nữa.” Mục Uyển nói một câu lấp lửng, cũng không nói tình cảm của mình dành cho Hình Thiên.
“Tôi cảm thấy mỗi người đều mang theo một ngân hàng tình cảm, bình thường người khác đối tốt với mình sẽ cất vào trong đó, lúc cãi nhau, tình cảm sẽ bị tiêu hao, đợi đến khi sự tích trữ thành số âm sẽ rất khó yêu, hoặc nếu yêu tiếp cũng sẽ tiêu hao hết, ví dụ như tình yêu giữa cô và Lục Bác Lâm đã tiêu hao hết, sẽ trở nên không yêu nữa.”
“Anh muốn nói điều gì thì cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo như vậy.”
“Chúng ta không thể không đối mặt với một hiện thực, chính là cô đang sống dưới hơi thở của Hạng Thịnh Duật, bất kể là hiện tại hay tương lai, cô chịu đựng ba ngày ở trong khu rừng thì cô được tự do sao? Không, nếu đã vậy, không bằng cô để Hạng Thịnh Duật tích trữ điểm tốt của cô, như vậy lúc xuống tay, anh ta cũng sẽ lưu tình với cô hơn.” Lã Bá Vĩ nói.
“Cho dù anh ta không lưu tình thì sống chết có số.Tôi vốn đã mất phương hướng rồi.”Mục Uyển tuyệt vọng nói.
“Cô cảm thấy tôi còn phương hướng nào sao?”Lã Bá Vĩ hỏi.
“Anh còn, đó là bạn gái anh.” Mục Uyển suy đoán.
“Khi tôi biết người nhà tôi đều chết hết, tôi đã mất phương hướng, tôi không bao giờ đối phó được những người đứng phía sau, tôi đã từng mượn sức mạnh của Tả Đoàn Niên, nhưng khi tôi làm việc cho ông ta, tôi đã ý thức được một vấn đề sâu sắc, việc làm lúc này của tôi có khác gì những người mà tôi căm hận, do đó tôi đưa đồ cho Bạch Nguyệt xong thì muốn đi theo người nhà.”
Mục Uyển nghiêm túc nhìn anh, nghe anh nói, cô có một cảm giác người lưu lạc đến chân trời: “Sau đó thì sao?”
“Tôi đã gặp bạn gái của tôi, tôi gặp cô ấy ở trên cầu, lúc đó có một người phụ nữ muốn tự sát, cô ấy đã nhảy xuống cứu, tôi cũng nhảy xuống cứu hai cô ấy, bạn gái tôi an ủi người thất tình muốn tự sát kia, trong cuộc sống có nhiều điều tốt đẹp, mặt trời mọc, hoa hồng nở, hạt mưa rơi, em bé chào đời…Giúp người khác cảm thấy hạnh phúc với những điều trong cuộc sống cũng là một niềm vui.”
“Hình như Bạch Nguyệt cũng từng nói như vậy, cảm tính của phụ nữ luôn có nhiều điểm giống nhau.”Mục Uyển nói.
“Tôi biết, tình cảnh hiện tại sẽ khiến cô cảm thấy tuyệt vọng, bi quan, đồng thời sẽ mất niềm tin vào cuộc sống, Bạch Nguyệt đã tự sát nhiều lần, nhưng giờ cô ấy sống rất hạnh phúc, con cái đầy đủ, chồng luôn ở bên cạnh, chỉ cần cô còn sống, một giây sau có thể chuyển biến tốt, khó khăn chỉ là nhất thời, khi cô vượt qua rồi chắc chắn sẽ có một tương lai tốt đẹp.” Lã Bá Vĩ an ủi.
Mục Uyển nghe vậy thì vành mắt đỏ hoe.
Lúc trước Hạng Thịnh Duật tra tấn cô, nhưng cô luôn muốn sống tiếp, có tra tấn cô bao nhiêu cũng nhỏ hơn việc cô trợ giúp Hình Thiên.
Nhưng lần này, cô đã quá tủi thân ở chỗ Hạng Thịnh Duật, tủi thân đến mức muốn từ bỏ, nhất là khi Lã Bá Vĩ bị đánh, áy náy, bất lực, nhỏ bé, tuyệt vọng ở trong lòng đang gào thét.
Cô không có thứ gì cả.
Dường như những chuyện cô làm đều vô ích, đổi Hắc Muội thành Lã Bá Vĩ, không thay đổi được điều gì, những người đi theo cô đều gặp xui xẻo, đều liếm máu trên lưỡi đao.
Cô quá vô dụng, vô dụng đến mức muốn phát tiết.
Hạng Thịnh Duật bảo cô xuống xe, cô liền xuống xe, lúc leo lên cây, cô đã nghĩ nếu cô chết đi sẽ tốt hơn.
Cô sẽ không cần đối mặt với Hình Thiên, cũng không đối mặt Hạng Thịnh Duật, cô vốn tới đây một mình, giờ cũng lẻ loi mà đi, giống như một thứ nhỏ bé, cứ tùy ý mà đi.
“Tương lai tôi sẽ tốt hơn sao?” Mục Uyển không xác định hỏi, nhưng trong đó vẫn mang theo một tia hy vọng.
“5 năm trước, cô đã chịu đựng cái chết của người thân, người yêu phản bội, gả cho Hình Thiên mà cô không quen biết, cô có nghĩ tới tương lai sẽ tốt đẹp không?” Lã Bá Vĩ kiên nhẫn nói.
Mục Uyển lắc đầu.
Lúc đó, cô chỉ muốn rời khỏi hoàn cảnh đó ngay.
“Nhưng 5 năm qua, cô đã vui vẻ, được yêu thương, thậm chí được hưởng thụ vinh dự tối cao nhất, chỉ cần mỗi ngày cô đều cố gắng, không từ bỏ, ngày mai sẽ tốt đẹp hơn, tương lai sẽ có hy vọng, giờ việc chúng ta phải làm là tích trữ tình cảm, chỉ cần cô tích trữ, cũng cố gắng vì tương lai, thời gian còn lại đừng nghĩ đến chuyện tồi tệ trong quá khứ, mấy chuyện đó mới thật sự vô dụng nhất, cô nên dùng thời gian quan tâm đến những thứ tốt đẹp, cô có thể làm việc thiện, giúp đỡ người khác, có thể trồng hoa, trồng rau, nuôi chim, nuôi cá.”
Nước mắt Mục Uyển lăn dài nhưng khóe miệng lại mỉm cười.
Đây là điểm khác biệt, Hắc Muội ở bên cô, cô chỉ muốn bảo vệ không để cô bé bị tổn thương, dù sao cô bé chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng Lã Bá Vĩ có thể trở thành người để cô dựa dẫm.
“Tôi biết mình nên làm gì rồi. Cảm ơn anh.” Mục Uyển nói.
Lã Bá Vĩ cũng mỉm cười: “Hạng Thịnh Duật rất thông minh, anh ta có thể đoán ra rất nhiều chuyện từ vẻ mặt, những chi tiết nhỏ trong lời nói của cô, chỉ có khi cô thật sự từ bỏ những thành kiến trong lòng, những sắc bén mạnh mẽ, để mình trở nên mềm mại, dịu dàng, như vậy mới có thể để người khác không phòng bị, cô đối xử quá thẳng thắn với anh ta, cũng không biết che giấu.”
“Anh ta có thể đoán ra rất nhiều chuyện, tôi không đủ bản lĩnh, cũng lười giả vờ, tôi quá mệt mỏi, cũng quá cực khổ.”
“Bất kể người nào, chỉ số IQ đều biến thành số 0 trong tình yêu, sẽ bị tình cảm và hy vọng ràng buộc, chưa chắc anh ta đã nhìn thấy sự giả vờ của cô, nhưng tôi hy vọng cô có thể dùng trái tim để cảm nhận, anh ta thật lòng thích cô.”