Chương 479: Ồ Ngủ À Ha Ha Ha Ha
CHƯƠNG 479: Ồ NGỦ À HA HA HA HA
Bạch Nguyệt thở phào: “Thẩm Diên Dũng không hy vọng anh xảy ra chuyện, anh ta cần anh áp chế Thịnh Đông Quang.”
“Thịnh Đông Quang rất mạnh, Thẩm Diên Dũng giờ đã không thể áp chế được nữa, kỳ tổng tuyển cử hai năm sau, nếu Thịnh Đông Quang thành công lên chức tổng thống, người đầu tiên bị ảnh hưởng là Thẩm Diên Dũng.” Cố Lăng Kiệt phân tích.
“Thế nên, San rời đi, là sự lựa chọn tốt nhất, với tính cách của cô ấy, cũng không hợp tranh đấu chính trị.” Bạch Nguyệt cảm thán, nhìn Cố Lăng Kiệt, ánh mắt trầm xuống.
Có những lời không nên nói vào lúc này, nói cho cùng, chiến hữu của anh đã đến rồi, nếu để anh rời đi cùng cô, thì cuộc hội họp hôm nay sẽ đau lòng đến thế nào.
Vẫn nên để bọn họ về rồi nói sau vậy.
Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay Bạch Nguyệt, ánh mắt giao nhau, ngàn lời không cần nói ra cũng hiểu nhau.
Anh muốn cô đi, để anh bảo vệ cô, nhưng anh biết cô nhất định sẽ không đồng ý, cô mà đã không muốn, sẽ lại giấu anh mà ra ngoài.
Anh hiểu cô, nên đã lùi một bước để thỏa hiệp, không nói lời nào nữa.
Bạch Nguyệt dựa vào vai Cố Lăng Kiệt, hít một hơi sâu, nhìn về phía trước.
Mặt trời ngày hôm nay tuyệt đẹp, ánh mặt trời luồn qua cửa sổ xe chiếu lên người cô, thật ấm áp.
Cô nhắm hai mắt, chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi thôi, ai ngờ, lại ngủ thiếp đi mất.
Cố Lăng Kiệt hôn lên trán cô, để cô nằm lên người mình, tay còn lại ôm lấy vai cô, sợ cô ngã mất.
Không lâu sau, đến nhà hàng.
“Mẹ, mẹ vào trước tiếp đãi bọn họ, con thuê một phòng ở khách sạn gần đây, để Tiểu Niệm ngủ một lát.” Cố Lăng Kiệt thấp giọng nói.
“Ừm, nha đầu này lí trí hơn mẹ, cũng kiên cường hơn, thật làm người ta đau lòng.” Tống Tâm Vân nhìn Bạch Nguyệt cảm thán, mở cửa xe ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt ôm Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt đã mở mắt: “Đến rồi à.”
“Anh đưa em vào khách sạn ngủ một lúc đã.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
“Không cần đâu, chỉ có một lúc, em cũng muốn ăn cơm. Bỏ em xuống.” Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt bỏ cô xuống, lo lắng mà nhìn cô.
Anh nhớ lần trước cũng vậy, cô đi cùng bên anh, sau đó suýt nữa thì sảy thai, anh lo cho thân thể của cô.
Bạch Nguyệt vỗ vai anh: “em vừa ngủ một chút, khỏe hơn nhiều rồi, bụng vẫn chưa thấy đau, em không sao đâu, đi thôi, anh em của anh đang đợi đó.”
Cố khoác cánh tay anh, kéo anh đi.
Cố Lăng Kiệt nhìn bóng hình cô: “Hình như anh còn nợ em một lễ cưới, lần này sau khi trở về, chọn một ngày tốt, chúng ta cử hành.”
“Chuyện này về nói sau, không vội.” Bạch Nguyệt không đáp ứng luôn.
Thực ra điều cô muốn là, mau chóng cùng anh rời đi.
Bọn họ cùng đi vào, Bạch Nguyệt nhìn xung quanh, tổng cộng có hai bàn ăn, ở trong cùng một phòng riêng, hình như không phải là ám vệ.
Nghĩ lại cũng phải, ám vệ sao có thể lộ mặt ban ngày được.
Bọn họ chắc là cấp dưới ở quân khu của Cố Lăng Kiệt.
“Thủ trưởng, thủ trưởng phu nhân.” Lâm Tiến cung kính.
Giữa bọn họ, hình như Lâm Tiến có chức vụ cao nhất, những người khác thấy Lâm Tiến cúi chào, cũng cúi chào theo.
Cố Lăng Kiệt hơi giương khóe môi: “Mọi người vất vả rồi, ở đây không cần câu nệ như trong quân đội.”
“Được. Lâm Tiến cười vui vẻ, nhìn về phía Bạch Nguyệt: “Thủ trưởng phu nhân thật là lợi hại, nếu không phải nhờ cô, tôi đã chuẩn bị máy bay với xe tăng đi cứu thủ trưởng rồi, như bây giờ là tốt nhất, không cần động đến vũ lực, đã cứu được thủ trưởng ra rồi, ha ha ha, lại còn phản pháo lại Tô Chung và Thịnh Đông Quang, cú này đánh quá đẹp.”
Bạch Nguyệt nhếch nhếch khóe môi, cười nhạt.
Người khác thấy cô công thành danh toại, cô lại rõ nhất sự tình cơ trong chuyện này, nếu không phải Tô Khánh Nam không vào, Chu Hân Ly cuối cùng cũng không thấy anh ta, nản chí ngã lòng, sao có cơ hội phản kích.
Loại tình yêu kiểu này, không phải là biến thái hay sao?
Chỉ là, chuyện tình yêu tự mình mình biết, người khác cũng không nên bàn luận nhiều.
Cố Lăng Kiệt ôm cô ngồi xuống.
Trương Tinh Vũ khen: “Các anh có điều không biết, đồ ăn thủ trưởng phu nhân nấu là nhất đó, đặc biệt là canh cá, tôi nhớ nhất là canh cá, trước đã hứa là sẽ có canh cá cơ.”
“Vậy lát nữa gọi canh cá cho cậu.” Lâm Tiến nói.
“Trong nhà hàng, làm gì có canh cá nào ngon như thủ tưởng phu nhân nấu. Vị ngon thơm còn mãi, thơm muốn chết đi được, làm người ta nhớ mãi, không tin các anh hỏi Lâm thủ trưởng xem, anh ấy cũng được thưởng thức rồi.” Trương Tinh Vũ khen lấy khen để.
Tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Tiến.
Lâm Tiến gật đầu: “Đúng là ngon thật, bữa tiệc cá đó là bữa cơm ngon nhất mà tôi từng thưởng thức, đến bây giờ vẫn nhớ mãi, chắc sau này cũng không quên được.”
Bạch Nguyệt được khen đến ngại: “Là loại cá này ngon.”
“Chúng tôi cũng rất muốn thử.” Các chiến sĩ nói.
“Vậy tối mai đến chỗ tôi uống canh cá, ngài mai tôi đi câu cá, cá trong hồ nước mùa đông rất ngon, cũng rất tươi.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Tối mai ư, cũng cần được thủ trưởng phê duyệt.” Lâm Tiến nhìn Cố Lăng Kiệt.
“Tối mai đều tới hết đi, nhưng mà ăn no rồi, tối mai về tiến hành tập luyện gấp, không ai được uống rượu, ngoài ra, tối mai tôi cũng có nhiệm vụ cho mọi người.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng ói.
“Vâng, thưa thủ trưởng.” Tất cả mọi người khom mình nghe lệnh.
Ăn cơm cùng những người trong quân đội, rất dễ dâng lên nhiệt huyết, lại đầy không khí thanh xuân, ai cũng vui vẻ.
Nhưng...mấy trò đùa của họ có nhiều lúc hơi thô tục.
Bạch Nguyệt lại là người có da mặt mỏng.
Cố Lăng Kiệt hắng hắng giọng: “Chú ý, có quý bà ở đây.”
“Ồ ồ ồ, ha ha ha ha.” Mọi người cười lớn, mờ ám mà cười.
Bạch Nguyệt không phải là không biết bọn họ đang cười cái gì, trực giác cho cô biết bọn họ đều đang mang chút ý vị.
“Các anh tiếp tục ăn, tôi và Tiểu Niệm về trước, không được uống rượu, nếu không sẽ xử lý theo quân pháp.” Cố Lăng Kiệt đỡ Bạch Nguyệt đứng dậy.
“Ha ha, thủ trưởng của chúng ta đúng là đàn ông đích thực, nhanh như vậy đã không nhịn nổi rồi.”
“Đừng nói linh tinh, chúng tôi về ngủ.’ Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Ồ, ngủ à...” Bọn họ ồ lên.
“Là ngủ thật, các anh đừng nghĩ linh tinh, thủ trưởng phu nhân có thai rồi.” Trương Tinh Vũ giải thích giúp.
“Thủ trưởng thật lợi hại, đã có thai rồi à, ờm, có thai rồi có phải ba tháng sau mới được tiếp tục làm?”
“Thủ trưởng, nhẹ nhàng chút nha.”
“A.”
Bọn họ lại ồ hết cả lên.
“Đừng để ý bọn họ.” Cố Lăng Kiệt nhỏ giọng nói với Bạch Nguyệt, ôm lấy cô.
Cô đã nghe thấy lời cuối cùng bọn họ.
“Tôi thấy bụng của phu nhân chắc chắn chưa tới ba tháng, vậy không phải ép chết thủ trưởng rồi sao. Thủ trưởng dồi dào tinh lực lắm đó.”
“Cậu hiểu cái gì, tôi không có microphone, nhưng tôi có cổ họng.”
“Hả? Cổ họng.”
“Miệng đó, đồ ngốc.”
“Ha ha ha ha.”
Mặt của cô đỏ hết cả lên, cũng không biết Cố Lăng Kiệt có nghe thấy không.
Nhưng cô cảm thấy lực tay đang ôm eo cô như mạnh hơn.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!