Chương 296: Anh Long Đong Vất Vả Trên Biển
CHƯƠNG 296: ANH LONG ĐONG VẤT VẢ TRÊN BIỂN
“Sao?” Bạch Nguyệt hơi hoảng hốt, trong giây lát không suy nghĩ cẩn thận về những lời anh nói.
“Anh nói mình đã tìm lại hết những ký ức bị mất rồi.” Cố Lăng Kiệt giải thích và quan sát vẻ mặt của Bạch Nguyệt: “Không phải em cố ý nói cho những người này biết anh là Cố Lăng Kiệt mà là trong khi anh đang thi hành nhiệm vụ đã gặp phải một đối thủ cũ và bị hắn nhận ra.”
Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn Cố Lăng Kiệt, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ phức tạp.
Đó là hi vọng, là cảm động khi anh tìm lại tất cả kí ức thuộc về mình, nhưng cô cũng cảm thấy mất mát và ảm đạm.
Anh khôi phục trí nhớ rồi. Trước kia cô rất muốn anh khôi phục lại, nhớ lại tất cả những gì ngọt ngào, bi thương, cùng nhau cố gắng trong quá khứ của bọn họ.
Bây giờ, sau khi biết thì thế nào?
Bạch Nguyệt quay lưng lại và nhìn về phía xa, một trận gió thổi qua.
Thật lạnh.
Cô rùng mình một cái.
Cố Lăng Kiệt từ phía sau ôm lấy cô, cơ thể ấm áp lập tức bao bọc lấy cô.
Lưng cô cứng đờ, mơ hồ còn đang kháng cự lại điều gì đó.
“Tiểu Nguyệt, em biết chiếc thuyền đã đi bao lâu không?” Cố Lăng Kiệt dịu dàng hỏi.
“Cái gì?” Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt và cảm thấy không hiểu lại bắt gặp ánh mắt thâm tình của anh làm trái tim cô run rẩy mãnh liệt.
“Hơn sáu giờ mới tìm được em, bây giờ chúng ta đang ở giữa biển.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Cô đoán chắc là bọn họ đang ở giữa biển. Nếu như ở gần bờ biển, Lã Mạnh Châu cho nổ chết bọn họ sẽ gây ra tiếng động quá lớn. Chỉ có ở giữa biển mới có khả năng làm mà thần không biết quỷ không hay.
“Thủ đoạn của Lã Mạnh Châu thật sự độc ác, nhưng hình như ông ta đã đánh giá thấp năng lực sinh tồn của anh rồi.” Bạch Nguyệt cười gượng nói.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy cằm của cô và cúi đầu.
Bạch Nguyệt theo bản năng rụt người lại.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt lộ vẻ đau xót: “Nếu như chúng ta không thể quay lại được nữa, sẽ chết ở trên biển này thì em vẫn không chịu mở rộng trái tim với anh sao?”
“Lấy năng lực của anh thì chúng ta chắc chắn có thể trở về, đúng không? Tham mưu trưởng của anh không tìm thấy anh, anh biến mất chừng mấy ngày thì anh ta cũng sẽ tiến hành tìm kiếm cứu hộ thôi.” Bạch Nguyệt nói rất chắc chắn.
“Anh biết em gặp chuyện không may nên sốt ruột rời đi. Trần Bình điều cấp dưới cả anh đi, cho dù bọn họ tìm kiếm cứu hộ cũng sẽ không biết chúng ta xảy ra chuyện ở trên biển. Em cảm thấy bọn họ còn có khả năng tìm kiếm ở trên biển sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi ngược lại.
Trong lòng Bạch Nguyệt chợt căng thẳng nhìn Cố Lăng Kiệt, muốn xem ở trên mặt anh có dấu vết gì nói dối không. Nhưng thật sự không có.
“Chúng ta sẽ chết ở trên biển sao?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô: “Có thể sẽ chết, có thể sẽ không. Anh không muốn tới lúc chết còn phải tiếc nuối. Tiểu Nguyệt, em vẫn yêu anh đúng không?”
Cô thật sự không muốn, không muốn giãy giụa nữa, hết lần này tới lần khác đẩy anh ra cũng khiến cô thấy rất mệt mỏi.
Cô không biết ngày mai sẽ ra sao?
Được cứu hoặc sẽ chết? Ít nhất, cô có thể duy trì cảm giác bình thản như bây giờ.
“Có lý do gì để cho em không yêu anh sao? Vì không kết hôn với Tô Tiểu Linh và sự phản đối của ba mẹ anh mà anh cắt ngón út, lại vì không kết hôn với Chu Hân Ly mà anh không có nhà, không có tiền.” Bạch Nguyệt nói, vành mắt đỏ hoe, nghe thì như trách mắng nhưng trong giọng nói lại đầy xúc động.
Cố Lăng Kiệt nghe được cô không phủ nhận thì mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô.
Một cái, hai cái, ba cái, tiến vào trong và hôn thật lâu.
Trời cũng bắt đầu sáng rồi.
Bạch Nguyệt dựa vào trong ngực anh và nhìn lên trên không trung.
Mặt trời màu đỏ từ từ nhô lên khỏi mặt biển, nhuộm đỏ những đám mây xung quanh và chậm rãi rời khỏi mặt nước.
“Đẹp quá, mặt trời mọc lên thật trong lành.” Bạch Nguyệt xúc động nói.
Cố Lăng Kiệt khẽ cười.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh cười cái gì?”
Anh cúi đầu hôn cô: “Bây giờ mặt trời rất đẹp là bởi vì nó còn cách xa chúng ta. Trên thực tế, ở trên mặt biển rất nguy hiểm. Ngày tiếp theo, ánh nắng chiếu xuống sẽ làm cho mặt chúng ta bị tổn thương.”
“Ừ.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng.
Đây là lần đầu tiên cô phiêu lưu ở trên mặt biển, trước kia cô có xem qua chương trình sinh tồn nhưng có vài chi tiết đã quên mất rồi.
Cố Lăng Kiệt lôi từ “dưới thuyền” ra một chiếc ô che nắng và chống lên.
“Cái này mà anh cũng có à?” Bạch Nguyệt thán phục.
“Chắc là do chủ thuyền chống ở đầu thuyền để nghỉ ngơi. Anh chắc hẳn phải dùng tới nên lấy luôn. Chúng ta sẽ đi theo hướng gió.” Cố Lăng Kiệt buộc cố định chiếc ô che nắng nằm ngang ở phía trên “thuyền”. Bạch Nguyệt cũng giúp một tay.
Sau khi làm xong, anh thả lưới vào trong biển rồi kéo lưới lại.
Khi mới thu lưới còn thật sự có cá, tới hơn mười con nhưng không lớn mà chỉ to hơn ngón tay cái một chút.
Bạch Nguyệt ngạc nhiên: “Thật sự có cá à?”
Cố Lăng Kiệt tươi cười: “Một lát nữa, anh sẽ dùng chai nước khoáng tạo nước cất, nếu như thành công, chúng ta có thể ở trên biển bồng bềnh hơn mười ngày cũng chưa chắc đã chết.”
“Hơn mười ngày?” Bạch Nguyệt dường như suy nghĩ tới điều gì.
Cố Lăng Kiệt quệt qua mũi của cô: “Em nghĩ gì thế?”
Chuyện ngày mai quá xa vời đối với cô.
Cô không muốn suy nghĩ nhiều, cho dù chỉ sống được hơn mười ngày, cô cũng muốn vui vẻ vượt qua với anh.
“Cá này phải ăn thế nào đây? Ăn sống sao?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt lôi từ phía dưới ra một cái túi lưới rất lớn. Anh cởi dây buộc và lấy từ bên trong ra hai nồi, con dao làm bếp và một cái thớt gỗ.
Bạch Nguyệt kinh ngạc: “Ngay cả thứ này mà anh cũng cầm à?”
“Chỉ có hai cái nồi tốt thôi. Anh vốn còn muốn lấy thêm vài cái đấy.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Bạch Nguyệt cười: “Sao em lại có cảm giác như mình có thể sống cả đời ở trên thuyền nhỏ nhỉ?”
“Nghĩ lại thì đúng là có thể thật. Dù sao em là bác sĩ khoa phụ sản, tự mình đẻ con cũng được. Nhưng anh lo lắng thuyền quá nhỏ, chúng ta sinh một, hai đứa còn tạm được, chứ sinh nhiều sợ trên thuyền nhỏ chứa không hết quá!” Cố Lăng Kiệt nói đùa.
Bạch Nguyệt cười khẽ.
Cô biết Cố Lăng Kiệt đang nói đùa.
Bây giờ trời trong nắng ấm, gió nhẹ thổi qua. Đợi đến khi cuồng phong bão tố tới, hai người bọn họ muốn sống tiếp cũng không dễ dàng gì.
Cố Lăng Kiệt làm cá.
“Anh để em làm cho, em biết làm cái này. Anh lại bắt cá đi, vừa vặn để ở trong nồi. Anh bắt thêm một ít để dành tới lúc cần.” Bạch Nguyệt nói xong nhận lấy con dao trong tay Cố Lăng Kiệt.
Cô làm cá rất sạch sẽ.
Cố Lăng Kiệt không ngừng bắt cá, bắt gần ba giờ cũng được đầy một nồi.
Bạch Nguyệt làm sạch cá xong lại không biết phải bỏ vào miệng thế nào, ngửi cũng tanh quá.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn Bạch Nguyệt và nói đùa: “Sớm biết vậy, anh đã cầm thêm ít gừng, mì chính, rượu gia vị, nước tương, mù-tạc gì đó nữa rồi.”
Bạch Nguyệt bị Cố Lăng Kiệt chọc cho phì cười: “Có thể tại hoàn cảnh còn chưa tới mức quá tệ, có lẽ còn chưa đủ đói thôi. Chờ tới khi đói bụng đến mức sắp ngất thì đừng nói chỉ là cá sống, chắc hẳn ngay cả chảo sắt em cũng có thể nuốt trôi được mất.”
“Anh có cách rồi.” Cố Lăng Kiệt đổ tất cả những con cá đã được làm sạch trong nồi vào túi nhựa và đặt cái nồi ở dưới ánh mặt trời nóng bỏng. Anh nhìn lên bầu trời: “Chắc hẳn chỉ cần phơi nắng một giờ, nhiệt độ trên nồi có thể lên đến hơn 60 độ. Tới lúc đó mình từ từ nướng cá ăn cũng được.”
Bạch Nguyệt nằm ở dưới ô che nắng, gió biển thổi tới làm tấm ván gỗ nhấp nhô lên xuống ở trên biển, bên cạnh lại có Cố Lăng Kiệt ở cùng. Cô cảm giác cuộc sống này cũng không tệ...