Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 773: Buổi Chiều Gặp Được Hạnh Phúc​




CHƯƠNG 773: BUỔI CHIỀU GẶP ĐƯỢC HẠNH PHÚC
Bạch Nguyệt cúp điện thoại.
Hạnh phúc?
Hạnh phúc là gì?
Có vài người nói, hạnh phúc là, thứ muốn có, đều có được.
Có vài người nói, là tình thân, tình yêu, tình bạn đều có, sự nghiệp cũng có, tiền tài cũng có, địa vị cũng có.
Cô cho rằng, đó là chủ nghĩa lí tưởng hoàn mỹ.
Nếu như cái gì cũng có là hạnh phúc, vậy đa số mọi người đều bất hạnh.
Cô không cho là như vậy.
Cô cảm thấy hạnh phúc, là một loại cảm xúc của bản thân.
Người cảm giác thỏa mãn thấp, dễ dàng có được hạnh phúc.
Giống như có vài người, bởi vì một bữa cơm có thịt, liền cảm thấy thế giới này rất hạnh phúc.
Có vài người mỗi bữa đều có thịt, vẫn cảm thấy bản thân không vui vẻ.
Có vài người, có thể có được một cái ôm của người yêu, liền cảm thấy thế giới tốt đẹp.
Có vài người, cho dù có người yêu ở bên cạnh, còn cảm thấy cuộc sống không có tình yêu.
Hạnh phúc của cô, là gì?
Thật ra, cô không cần người khác chăm sóc, cũng không cần người khác giúp đỡ, cũng đã quen sống một mình.
Sống cùng Alan, cô phải nhường nhịn, phải thay đổi thói quen của mình, phải cấm anh không thể làm gì đó, phải bị ràng buộc, không thể sống thích gì thì làm đó.
Cô cũng không cảm thấy hạnh phúc, ở cùng Alan, chỉ là không muốn anh trở nên bất hạnh, sống cả đời cùng anh, cô có thể chấp nhận mà thôi.
Bạch Nguyệt nằm trong bồn tắm nửa giờ, toàn thân đều lười biếng, đứng lên, lau khô cơ thể, chuẩn bị mặc quần áo, thấy trên giá trống trơn, dừng một chút.
Trước khi cô đi tắm, tinh thần hốt hoảng, quên mang quần áo tắm.
Nơi này có người đàn ông khác vào ở, cô cũng không thể trần truồng đi khắp nơi được.
Cô lấy khăn tắm, quấn lên, đi ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt đang rót nước, ngoái đầu nhìn lại, nhìn cô, đôi mắt rất sâu.
Mỗi lần gặp mặt, anh đều muốn nhìn cô thêm một chút, nhìn cô nhiều hơn một cái, nhìn bao lâu, cũng không mất hứng, có thể, lần sau chia lìa, chính là vĩnh biệt.
Bạch Nguyệt nhìn anh, cũng có chút lúng túng: “Cái đó, tôi quên mang quần áo.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt nặng nề đáp một tiếng, tránh khỏi sự xấu hổ của cô, xoay người, đi về phòng mình.
Bạch Nguyệt lên lầu, quay về phòng, không vội lấy quần áo, nằm trên giường, trong lòng nặng nề, đứng dậy, cô đi tới tủ lấy quần áo, mặc vào, lần thứ hai nằm lên giường.
Ngày hôm nay là một ngày quá mệt mỏi, không có chút xông hương, cô cũng mệt mỏi nhắm mắt lại, chỉ chốc lát liền ngủ thiếp đi.
Trong sương mù, cô đi tới một hòn đảo biệt lập, thấy một người đàn ông, ngồi trên rạn san hô chỉ rộng một mét vuông.
Anh ta nhìn cô thật sâu, không nói một lời, nhưng trong mắt dường như có trăm ngàn lời.
Cô dần dần đi về phía anh ta, thấy được khuôn mặt của Cố Lăng Kiệt: “Là anh?”
Anh vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
“Tại sao không nói gì?” Bạch Nguyệt hỏi.
Anh vẫn không nói.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì? Anh không nói, sao tôi biết được?” Bạch Nguyệt nhướng mày.
“Bảo trọng.” Cố Lăng Kiệt nói hai chữ này.
Trái tim Bạch Nguyệt trầm xuống, mở mắt ra, hóa ra, là một giấc mơ.
Sao cô lại mơ thấy anh?
Cô đứng dậy, sau khi đánh răng rửa mặt, mở cửa, nghe thấy mùi thơm của trứng gà.
Cô theo bản năng đi đến nhà bếp.
Alan đang bận rộn bên trong, nhìn thấy Bạch Nguyệt, mỉm cười nói: “Tôi làm mì xào trứng gà, em nếm thử.”
“Sao anh dậy sớm vậy?” Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
“Tám giờ, không còn sớm nữa.” Alan nói: “Đúng rồi, sáng sớm Black đã mang Tiểu Bạch đi rồi, anh ta nói cảm ơn em đã chăm sóc nó.”
“Anh ấy đi rồi?” Bạch Nguyệt lẩm bẩm nói.
“Ừ, lúc tôi rời giường, anh ta cũng dậy, thấy em còn đang ngủ, liền để tôi truyền lời, em đến bàn ăn đợi một lát, tôi pha ly sữa là xong rồi.” Alan cởi mở nói.
Tâm trạng Bạch Nguyệt hoảng hốt ngồi trên bàn ăn, mới ngồi xuống, nhớ tới, buổi sáng mình nên tưới hoa.
Cô đứng dậy, đi tới vườn hoa trong sân, lúc tưới hoa lại cảm thấy có chuyện gì đó chưa làm, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra, có lẽ là cô chưa làm điểm tâm, thế nên, cảm thấy có chuyện chưa làm.
Tưới hoa xong, cô quay về phòng, Alan đứng ở cửa, mỉm cười nhìn cô: “Mệt không?”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Chút đó đã mệt, anh nghĩ tôi là bà lão gần trăm tuổi sao?”
“Rửa tay ăn điểm tâm đi.” Alan xoay người, đi vào nhà bếp.
Anh xào đã nguội, đúng lúc thích hợp thời gian ăn mùa hè.
Bạch Nguyệt im lặng ăn mì, Alan nặng nề nhìn cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn Alan, cong lên nụ cười: “Sao vậy?”
“Trưa nay em có về nhà ăn cơm không?” Alan dịu dàng hỏi.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Nên về, sáng và chiều tôi đều sắp xếp cho bệnh nhân, nhưng vẫn có đủ thời gian, tôi có thể đi vòng vòng khắp nơi cùng anh, xem xem có cửa hàng anh muốn hay không.”
“Chuyện đó không vội, tôi không quá mệt mỏi như em, buổi trưa cứ dựa theo thời gian bình thường của em ở nhà nghỉ ngơi là được rồi, măt khác, tôi thấy có xông hương, nếu như em thích, vẫn có thể xông, đừng vì tôi mà thay đổi thói quen của em, tôi sẽ cố gắng thích nghi với thói quen của em.”
Bạch Nguyệt rất cảm động: “Alan, hai người cùng nhau bảo vệ nhân nhượng, mà không phải chỉ một bên trả giá, không sao, thói quen có thể đổi, biến thành thói quen khác.”
Cô nắm chặt tay anh: “Tôi phải đi làm rồi, nơi này giao cho anh.”
“A, được, tôi ở nhà.” Alan cười nói.
Bạch Nguyệt ăn xong điểm tâm, giao tất cả cho Alan, cô lái xe, tới công ty.
Vừa tới công ty, trợ lí mang cuốn vở đến: “Bạch Nguyệt, mấy ngày nay tôi nhận 120 cuộc điện thoại, chuyện khác không làm được, chỉ nhận điện thoại, làm sao bây giờ? Những bệnh nhân này, có muốn xem hay không?”
Bạch Nguyệt liếc qua cuốn vở, nhớ tới một chuyện, hỏi trợ lí: “Có ai tên Black gọi tới đây không?”
“Black, để tôi xem xem, hình như có.” Trợ lí xem lướt qua vở: “Tìm được rồi, có một người này, sao vậy, bênh nhân này muốn xem sao?”
Bạch Nguyệt cầm lấy vở, nhìn bảng điện báo từ trên xuống dưới, gọi điện thoại đi.
“Alo.” Giọng Cố Lăng Kiệt truyền từ bên kia điện thoại tới.
“Tôi là Bạch Nguyệt.” Bạch Nguyệt nói, hít sâu một hơi: “Chuyện lần trước anh đến tư vấn khám bệnh, 16 giờ chiều nay tôi rảnh, anh có muốn tới không?”
Cố Lăng Kiệt im lặng.
Bạch Nguyệt cũng không cúp điện thoại.
“Không phải nói, không muốn khám bệnh cho tôi sao?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng hỏi.
“Lúc ấy tôi với anh không quen, bây giờ là người cùng nhau trải qua sống chết, tình cảm khác nhau, xét về mặt tình cảm, tôi cũng có thể khám cho anh.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Tiểu Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt hô lên.
Hai chữ “Tiểu Nguyệt” này thốt ra từ miệng anh, tìm cô liền lạc hai nhịp.
“Chiều nay gặp đi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, cúp điện thoại.
“Chiều nay gặp.” Bạch Nguyệt nhìn không khí lẩm bẩm nói. Nếu như cô xem trọng Cố Lăng Kiệt, cũng không muốn thiếu nợ anh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK