Chương 935: Thứ Anh Ta Muốn, Nhiều Hơn So Với Trong Tưởng Tượng
CHƯƠNG 935: THỨ ANH TA MUỐN, NHIỀU HƠN SO VỚI TRONG TƯỞNG TƯỢNG
Lời của Hạng Thịnh Duật, không thể tin hoàn toàn, nhưng nghe thì cũng không phải là hoàn toàn không đúng.
Chỉ là, tin tức này đối với cô ta mà nói, quá mức khiếp sợ rồi.
“Vì sao anh nói với tôi? Không sợ tôi đối phó với nhà họ Hạng à?” Mục Uyển hoài nghi hỏi.
Hạng Thịnh Duật lười biếng dựa vào ghế nói: “Nước A không cho phép kết hôn quan hệ họ hàng gần, cô đợi ở nước A trong thời gian quá lâu rồi, tránh cho cô có gánh nặng trong lòng, hơn nữa, tôi không nói thì cô không đối phó với nhà họ Hạng à?”
Mục Uyển trầm mặc, biết sự im lặng của mình chính là đáp án mà anh ta khẳng định, khẽ mỉm cười, bưng ly rượu đỏ trên bàn nói: “Tôi ngay cả anh còn đấu không lại thì làm sao đấu lại nhà họ Hạng, anh cũng quá coi trọng tôi rồi.”
“Cô không phải có tôi đây à? Giết bà ta, nhiều nhất chỉ nửa năm, tôi sẽ để cho bà ta quang minh chính đại biến mất khỏi thế gian này, có muốn tôi giúp không, cô chỉ cần nói một tiếng.” Hạng Thịnh Duật tự tin nói, trong mắt là vẻ kiêu ngạo, ngang ngạnh cùng với vẻ phản nghịch từ trong xương tủy.
Mục Uyển không dám tùy tiện trả lời, Hạng Thịnh Duật không phải là một kẻ vô duyên vô cớ đối tốt với người khác.
Thứ anh ta muốn, còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng.
“Lời anh nói, là thật hay giả, tôi vẫn không thể chắc chắn được, chẳng lẽ anh muốn tôi và Hạng Tuyết Vi cốt nhục tương tàn à?” Mục Uyển thận trọng nói.
“Muốn điều tra rất đơn giản, trong nhà mẹ ruột cô còn có mấy người anh em, cô có thể đi làm xét nghiệm, còn về phần có phải là Hạng Tuyết Vi giết chết hay không thì phải đi hỏi những người tham gia vụ mưu sát năm đó, ví dụ như mấy người ở bên cạnh mẹ cô.” Hạng Thịnh Duật khẳng định nói.
Mục Uyển im lặng, không dễ dàng tin, chân tướng sự việc cô ta sẽ đi điều tra, không muốn đối mặt với ánh mắt soi xét của Hạng Thịnh Duật nữa, cô ta dứt khoát cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Khẩu vị không quá tốt, cô ta chỉ ăn một ít đã cảm thấy no, bèn đặt đũa xuống.
Khẩu vị của Hạng Thịnh Duật ngược lại rất tốt, anh ta liếc mắt nhìn cô: “Canh bồ câu không ăn à? Cầm qua đây tôi ăn cho.”
“Tôi muốn ăn.” Mục Uyển không nghĩ ngợi liền trả lời.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, trong mắt lóe lên tia sáng, sau đó tự ăn cơm của mình.
Mục Uyển nhắm mắt uống hết canh bồ câu, bụng căng tròn khó chịu.
“Sau khi ăn cơm thì đi bộ một trăm bước, sẽ sống đến một trăm tuổi, đi thôi, tôi mang cô đi dạo quanh hoa viên. Nhớ mặc thêm áo khoác, bên trong ấm nhưng bên ngoài rất lạnh.” Hạng Thịnh Duật nói xong, đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Mục Uyển vuốt vuốt bụng, quả thật quá no rồi, cô ta phải đi một chút để tiêu hóa, đứng dậy, đi theo sau Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật mang cô đến trước phòng thay quần áo, cằm dưới hất về phía phòng quần áo.
Mục Uyển đi vào, mặc một chiếc áo khoác nhung.
Hạng Thịnh Duật mang cô ra ngoài.
Tuyết vẫn đang rơi, ồn ào huyên náo, trên lá cây đã đọng một lớp tuyết mỏng, liếc mắt nhìn quanh cả trang viên đều là tuyết trắng, dẫm dưới đất phát ra âm thanh sột soạt, trên đất còn có dấu chân chó.
Cô ta nghĩ đến hai con chó của phủ Tổng thống, đáng tiếc, cô ta đi quá vội vàng, cũng không nhớ đến hai chú chó đó nên một con cũng không mang theo.
Đợi sau khi ngày mai cô ta trở về sẽ mang theo em gái của Hắc đi mua một chú chó.
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn cô, cười khẽ một tiếng: “Nghĩ cái gì mà vui vẻ như vậy?”
Mục Uyển khẽ nhếch miệng: “Tôi vẫn cho rằng anh là con giun ở trong bụng tôi, việc gì cũng biết chứ?”
“Nếu như tôi cái gì cũng biết, vậy không phải là con giun, mà là thần thánh rồi, đồ ngốc.” Hạng Thịnh Duật ôm eo cô, kéo đến bên cạnh mình: “Trang viên này cũng là của tôi, thích hợp cho mùa đông, suối nước nóng hôm nay cô đến là do tự nhiên cải tạo mà thành, sau này mùa đông cô đến đây, thân thể cũng không lạnh nữa.”
"Bản thân tôi không phải thể hàn, thân thể tôi rất tốt.” Mục Uyển kéo tay anh ta ra, lại bị anh ta cầm tay.
“Còn nói không phải thể hàn, tay lạnh như vậy rồi.” Anh ta nắm chặt tay cô bỏ vào trong túi áo của anh ta.
Mục Uyển không quen cùng Hạng Thịnh Duật thân thiết như vậy, rút tay ra: “Áo tôi cũng có túi.”
Cô ta bỏ tay mình vào trong túi áo của mình.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lạnh đi vài phần: “Hình Thiên đã bốn mươi tuổi rồi, cô nhỏ hơn anh ta một con giáp, tên đàn ông già đó, cô xem trọng anh ta ở điểm nào?”
“Không phải anh nói rồi à? Ngàn vạn lần đừng xem thường người khác, đặc biệt là những người thành công.” Mục Uyển đem lời anh ta đã từng nói trả lại cho anh ta.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật rời đi: “Còn nhớ ngày tuyết đó mà ba cô đã đi không?”
Ánh mắt Mục Uyển trầm đi vài phần: “Tôi hình như từ trước đến giờ chưa từng nếm trải được sự ấm áp của tình thân, quả thực mà nói, tình yêu, tình bạn cũng đều không có.”
“Vậy Hình Thiên cho cô cái gì?” Hạng Thịnh Duật tò mò hỏi.
Nhắc đến Hình Thiên, ánh mắt Mục Uyển ôn hòa vài phần, nhìn về phía khoảng không xa xa.
Thứ Hình Thiên cho cô ta, vượt qua tình thân, tình bạn, tình yêu, cũng vượt qua tình thầy trò, đó là trụ cột tinh thần của cô.
Cô im lặng, không muốn nói với Hạng Thịnh Duật.
Cô và Hạng Thịnh Duật thật ra là quan hệ như nước với lửa.
“Tôi muốn đi một mình, được không?” Mục Uyển lạnh lùng nói, nhìn về phía Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu, đi về phía biệt thự.
Mục Uyển đi đến dưới gốc cây, ngồi xuống, nhào tuyết thành một viên tròn tròn nhỏ.
Tay đã lạnh đến mức đỏ bừng, có thể cảm giác được sự đau đớn mơ hồ.
Cô không có nghe, để cho quả cầu tuyết lăn trên đất, lăn thành một quả cầu tuyết lớn.
Không có sự giúp đỡ của Hình Thiên, bản thân chỉ có thể tự đắp một người tuyết, rất cực khổ, cũng thiếu đi sự vui vẻ.
Điện thoại vang lên.
Cô nhìn thấy là Hình Thiên gọi đến, do dự một chút.
Cô vừa mới gọi điện thoại cho anh, anh không nghe, có hơi không quá hợp lý rồi.
Cô nhận điện thoại, mới phát hiện Hình Thiên yêu cầu gọi video.
Cô nhìn thấy mặt Hình Thiên.
Anh chỉ mặc bộ đồ ở nhà màu vàng nhạt, ngồi trước bàn làm việc, lo lắng nhìn cô.
“Em hiện tại đang ở đâu? Không sao chứ?” Hình Thiên hỏi.
Nghe thấy lời hỏi han của anh, đôi mắt của cô nóng lên.
Trên thế giới này, cũng chỉ có Hình Thiên là thật lòng quan tâm cô.
Cô lắc đầu: “Em không sao, chẳng qua em nghe thấy một tin tức này, trước mắt không biết là thật hay giả, em muốn đi điều tra, Hạng Tuyết Vi có phải là mẹ ruột của em hay không, nếu như thật sự không phải, em có thể tố cáo nhà họ Hạng lừa gạt kết hôn.”
“Vậy em càng khó xử hơn rồi?” Hình Thiên thâm thúy nói.
“Làm sao có thể chứ?” Mục Uyển khẽ mỉm cười: “Em có thể thay hình đổi dạng, thay đổi thân phận, đi đến đất nước khác sống một cuộc sống tốt đẹp, anh cho em thật nhiều tiền,em tiêu mấy đời cũng không hết.”
“Em hiện tại cũng có thể rời khỏi nước M, bắt đầu lại một cuộc sống hạnh phúc lần nữa.” Hình Thiên trầm giọng nói.
Mục Uyển ý thức được bản thân nói sai rồi: “Em còn có một số việc ở nước M, đợi xử lí xong, em sẽ rời khỏi, Hình Thiên, em nói thật đó, nếu như em có thể xác thực được em không phải là con gái ruột của Hạng Tuyết Vi, anh có thể tố cáo nhà họ Hạng giúp em không?”
“Lúc đầu anh chỉ rõ muốn cưới em, mẹ em… anh nói là Hạng Tuyết Vi, bà ta phản đối, nói em không phải là người nhà họ Hạng, nhưng anh cố chấp vẫn muốn cưới em, ông ngoại em mới nhận em trở lại, tố cáo cũng không có tác dụng, bởi vì đó là anh muốn cưới em, bọn họ vẫn có thể cắn ngược lại, nói em là cố ý giả làm người nhà họ Hạng để lừa gạt mà kết hôn.” Hình Thiên giải thích.