Chương 1188: Tôi Đưa Em Đi
CHƯƠNG 1188: TÔI ĐƯA EM ĐI
"Chuyện gì ạ?" Mục Uyển hỏi.
"Hôm nay Hạng Thịnh Duật đã tới tìm cậu, nói là muốn hủy chuyện đính hôn với Phó Hâm Ưu nên hỏi ý kiến của cậu." Hạng Vũ Thái nói.
Mục Uyển hơi giật mình.
Hiệu suất làm việc của Hạng Thịnh Duật không phải nhanh bình thường, mới một giây trước anh nói với cô muốn hủy liên hôn với Phó Hâm Ưu, giây sau đã đi tìm Hạng Vũ Thái rồi.
"Cậu thấy sao ạ?" Mục Uyển hỏi.
"Thế lực nhà họ Hạng của chúng ta khá lớn, nếu lớn hơn nữa sẽ khiến người phía trên nghi kỵ, nếu không thông gia cùng nhà Lan Ninh phu nhân thì ngược lại cũng là chuyện tốt, cho nên cậu ủng hộ quyết định của nó." Hạng Vũ Thái nói.
"Đây là nguyên nhân cậu út không chịu kết hôn sao? Sợ thế lực lớn quá sẽ khiến nhà họ Hoa nghi kỵ?" Mục Uyển hỏi.
"Chủ yếu là vì không gặp được người mình thích, thà thiếu chứ không bừa, cậu không muốn kết hôn chỉ vì liên hôn, trước kia cũng bận quá, không có thời gian đi hẹn hò, quan trọng là đa số các cô gái thích hợp để kết hôn trong nhóm bạn bè mà cậu biết thì lại không vừa ý ai." Hạng Vũ Thái nói tiếp.
"Cậu cũng không còn trẻ, nên cố gắng tìm xem, hay là cháu giúp cậu để ý nhé?" Mục Uyển hỏi.
"Chờ cháu sắc phong xong đã, nghe nói cháu và Phó Hâm Ưu còn đặt cược trong thời hạn một tháng?" Hạng Vũ Thái hỏi.
"Nếu thắng, cháu sẽ là phó Bộ trưởng bộ Ngoại giao, đồng thời không bị phu nhân Lan Ninh khống chế, nếu thua cùng lắm là rời khỏi bộ Ngoại giao, với cháu không có gì tổn thất." Mục Uyển đáp.
"Cái này cũng phải, với vị trí của nhà họ Hạng chúng ta cháu muốn gì thì cứ nói với cậu, sau này cháu là An Ninh phu nhân rồi, dù là dòng chính hay dòng thứ bên kia, thân phận địa vị cũng không cao hơn cháu, cháu có thể nghênh ngang mà đi."
"Cháu không phải là cua, đi ngang không phải là phong cách của cháu, cùng lắm thì cháu sẽ đi thẳng không nể mặt ai." Mục Uyển cười nói.
Hạng Vũ Thái nhìn phía sau cô, nói: "Thịnh Duật tới rồi."
Mục Uyển quay đầu lại, Hạng Thịnh Duật đã đến sau lưng cô, anh cúi đầu nhìn, vẻ mặt không lạnh cũng chẳng nhạt, dường như đôi mắt cũng không mang độ ấm: “Hai người đang nói gì mà vui vẻ thế?"
"Hôm nay là ngày Mục Uyển được sắc phong, mặc dù không tán gẫu gì nhưng cứ nói cho vui." Hạng Vũ Thái đáp.
Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển: "Hôm nay là ngày sắc phong, em có vui không?"
"Đương nhiên là chuyện đáng để vui mừng mà." Mục Uyển đáp.
"Sao anh cứ cảm thấy em không hài lòng nhỉ?" Hạng Thịnh Duật nói tiếp.
"Thịnh Duật, sao cháu cứ ngoài miệng găm dao mà lòng mềm như đậu hũ làm gì nhỉ, trước kia cứ nhằm vào Uyển Uyển, tôi còn tưởng hai người không hợp nhau, nhưng Mục Uyển có thể trở thành An Ninh phu nhân đều là công lao của cháu cả." Hạng Vũ Thái giảng hòa.
"Công lao thì cháu không dám, chỉ tiện tay mà thôi, cũng không cần người ta cảm tạ, đương nhiên, có người sẽ không cảm ơn cháu, người ta còn tưởng cháu bụng dạ khó lường đấy." Hạng Thịnh Duật châm chọc.
"Ngài Hạng, có thể cho chúng tôi phỏng vấn ngài vài phút được không?" Có phóng viên hỏi anh.
Hạng Thịnh Duật nhìn về bảng tên đeo trên người phóng viên nọ: "Anh thuộc báo nào?"
"Tôi ở bên Hoàng gia." Phóng viên đáp.
"Lãnh đạo các anh cũng không thông báo trước với tôi là có phỏng vấn, tôi hiện không có thời gian." Hạng Thịnh Duật từ chối thẳng thừng.
"Vậy xin hỏi An Ninh phu nhân tương lai, cô có thể tiếp nhận vài phút phỏng vấn không ạ?" Phóng viên kia lại chuyển hướng sang Mục Uyển.
"Đợi sắc phong xong tôi sẽ xem xét." Mục Uyển cũng uyển chuyển từ chối.
Những phóng viên này là người của Hoa Cẩm Vinh, đương nhiên bây giờ ông ta không thân thiện với cô, cô cũng không cảm thấy chuyện phỏng vấn này có lợi gì cho mình.
"Chúng tôi là phóng viên Hoàng gia, mọi người không nể mặt vậy sao?" Phóng viên nọ khó chịu nói.
"Không phải là chúng tôi không nể mặt Hoàng gia mà là không nể mặt anh đấy, bảo lãnh đạo của anh tới nói chuyện với tôi." Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói thẳng.
Nhất thời phóng viên nọ không biết nên nói như thế nào.
"Đi thôi, sắp bắt đầu rồi." Hạng Thịnh Duật nói, anh đứng ở phía sau Mục Uyển.
Mục Uyển đi trước.
Vị trí của họ đã xếp hàng cả rồi.
Mục Uyển đứng bên cạnh Hạng Vũ Thái, Phó Hâm Ưu ở bên Hạng Thịnh Duật.
"Thịnh Duật, tối nay anh có về không??" Phó Hâm Ưu hỏi: “Mai em phải rời khỏi nhà rồi."
"Tối nay nhà họ Hạng phải tổ chức cho Mục Uyển, có lẽ sẽ rất bận, tôi xem đã." Hạng Thịnh Duật đáp.
"Mai em phải đi rồi." Phó Hâm Ưu nói lại lần nữa.
"Mai mấy giờ bay?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Mười giờ sáng."
"Tôi đưa cô ra sân bay." Hạng Thịnh Duật đáp.
Phó Hâm Ưu nở nụ cười, ôm lấy cánh tay Hạng Thịnh Duật, đầu tựa lên vai anh.
Mục Uyển nhìn về phía Hạng Thịnh Duật bên này, đối mặt với ánh mắt của anh, hai người cứ nhìn nhau như vậy suốt một phút dài, mãi đến khi người dẫn chương trình đi ra.
Lúc bắt đầu là Hoa Cẩm Vinh đọc bài phát biểu, sau đó là Hoàng hậu, rồi đến Hạng Vũ Thái, cuối cùng là Mục Uyển nhận huân chương.
Chỉ có một cái huân chương và một bằng chứng nhận.
Sau khi trở thành phu nhân An Ninh, điều có lợi nhất là có thể vào trong nội các xử lý các công việc liên quan, cũng được nhận tiền lương của nhà nước cùng đất đai, trang viên.
Hoa Cẩm Vinh cấp cho cô một trang viên khá xa, không nằm trong thành phố A mà ở thành phố L, đất đai cũng ở thành phố L, cách thành phố A khoảng 7, 8 tiếng đi xe.
Sau khi nhận sắc phong xong, có một nhóm phóng viên xông tới.
"Xin hỏi An Ninh phu nhân, nghe nói danh hiệu này là của Phó tiểu thư, sao cô giành được vậy, là uy hiếp đút lót sao?" Có phóng viên hỏi.
Mục Uyển cũng không trốn tránh, nếu như cô càng trốn, truyền thông sẽ tùy tiện viết những lời bậy bạ rồi thổi phồng nó lên.
"Tôi cũng tò mò, không biết là anh nghe ai nói?"
"Mọi người đều đồn như vậy, không có tường nào không lọt gió." Phóng viên kia đáp lại.
"Tôi tin rằng lời đồn chỉ dừng lại ở những người thông minh." Mục Uyển nói: “Người tiếp theo."
"An Ninh phu nhân, cô đã là một phu nhân thì việc đầu tiên mà cô muốn tạo phúc lợi cho người dân là gì?” Phóng viên hỏi.
"Đầu tiên, khi làm An Ninh phu nhân, quyền lợi và quyền hạn của tôi cũng không nhiều, xem như là vào được nội các, mọi chuyện đều phải trao đổi bàn bạc mới có được kết quả, nhưng về cá nhân tôi, tôi sẽ cố gắng sáng lập các quỹ ngân sách học thuật để khen thưởng những học sinh chăm chỉ học hành, còn cụ thể thì chưa tiện tiết lộ."
"Xin hỏi An Ninh phu nhân, trước đây cô ở nước A, pháp luật nước A không cho phép họ hàng gần kết hôn, nhưng pháp luật nước M thì có thể, cô thấy sao?" Có phóng viên hỏi.
"Đứng trên góc độ khoa học, họ hàng gần kết hôn khi sinh con ra sẽ xảy ra nhiều vấn đề, con cái cũng dễ bị khiếm khuyết, xét về tình hình trong nước và tính nhân văn, tôi chỉ có thể nói cùng một vấn đề nhưng mỗi người có một cách nhìn nhận khác nhau."
"Nghe đồn cô và tướng quân Hạng Thịnh Duật có quan hệ, cô có thể nói rõ quan hệ giữa hai người không?" Phóng viên hỏi.
Mục Uyển nhếch môi, nhìn người nọ: "Anh có anh chị em không?"
"Cô có ý gì?" Phóng viên sốt sắng, hỏi lại cô với vẻ cảnh giác.
"Tôi chỉ trả lời năm câu hỏi, tôi cảm thấy các anh nên đặt những câu hỏi có liên quan đến vấn đề dân sinh thì tốt hơn, câu hỏi cuối."
Một phóng viên khác nói tiếp lời của ký giả vừa rồi: "Phu nhân không muốn trả lời là vì cô và tướng quân Hạng Thịnh Duật có quan hệ mập mờ hay sao?"