Chương 992: Anh Bây Giờ Muốn Em, Em Chạy Không Thoát Đâu
CHƯƠNG 992: ANH BÂY GIỜ MUỐN EM, EM CHẠY KHÔNG THOÁT ĐÂU
Anh đi ra ngoài mua chút đồ ăn, chỗ bán hơi xa chút.
Mục Uyển nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, cô không đi ra ngoài, cô khóa cửa, tắm rửa rồi lấy chăn mền ra, trải lên giường chuẩn bị ngủ.
Bất chợt tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô nhìn qua thấy là Hạng Thịnh Duật gọi.
Tuy rằng điện thoại của cô có gắn thiết bị tránh theo dõi, nhưng cô vẫn không muốn bắt máy, vì nếu là Hạng Thịnh Duật thì chỉ khiến cho cô càng bực mình và không thoải mái mà thôi.
Cô ngắt cuộc gọi, sau đó cài giờ báo thức vào sáu giờ sáng ngày mai, rồi tắt máy và đi ngủ.
Không biết sau đó bao lâu, cô bị tiếng đập cửa bên ngoài làm tỉnh giấc.
Cô mặc kệ và tiếp tục ngủ.
Tiếng đạp cửa vang lên, và bùm, cửa phòng của cô bị đạp ra, tiếp theo sau đó là đèn trong phòng sáng lên.
Cô thò đầu ra khỏi mền đã nhìn thấy Hạng Thịnh Duật đang tiến tới.
Anh nhếch môi, sắc mặt có chút tái và nhìn có vẻ mệt mỏi như già đi vài tuổi.
Thoạt nhìn có vẻ như rất tức giận, rất giận, cảm giác như sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Mục Uyển đã quen với dáng vẻ tức giận của anh, cô ngồi dậy, bực mình nói: “Anh có cần phải vậy không? Đến cả giấc ngủ cũng không cho tôi ngủ yên, nữa đêm hôm anh đến đây làm phiền, bạn gái anh không biết sao?”
“Tôi cho em ba phút, mặc đồ vào vào đi theo tôi.” Anh ra lệnh, mắt anh như rực lửa, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Không còn cách nào khác, Mục Uyển bực mình ngồi dậy mặc áo khoác vào, đầu tóc cũng không chải lại đã bước ra cửa.
Trong phòng ngoại trừ Hạng Thịnh Duật ra còn có mười mấy người nữa.
Trần Gia Huy bị bọn họ đè xuống, vừa thắc mắc mà lại lo lắng, lo lắng nhưng lại bất lực, bất lực thì càng căm phẫn, đồng thời trừng mắt nhìn Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật nhìn thấy Mục Uyển đi ra, anh chỉnh lại quần áo rồi lạnh lùng đi ra ngoài, đồng thời ra lệnh: “Móc mắt của cậu ta ra.”
Mục Uyển bất chợt căng thẳng trong lòng, cô ý thức được người mà Hạng Thịnh Duật nói là Trần Gia Huy.
“Dừng tay.” Cô lên tiếng, đồng thời đứng lại không bước theo Hạng Thịnh Duật ra ngoài, cô đi đến đẩy người đang đè Trần Gia Huy ra.
Nhưng những người đó đều có tập võ, nên cơ thể rất khỏe mạnh, cô đẩy mà họ không hề nhúc nhích.
Sở Nguyên lạnh lùng lên tiếng nói: “Thưa cô, chúng tôi cho cô ba phút, cô biết mà, chỉ có cậu chủ mới có thể quyết định, cô đi thuyết phục cậu chủ đi.”
Mục Uyển liền chạy ra ngoài, lúc này Hạng Thịnh Duật đã ngồi đợi ở trong xe, mặt anh vẫn nghiêm nghị, lạnh lùng như thường.
Mục Uyển mở cửa xe, sốt ruột nói: “Hạng Thịnh Duật, anh đừng làm hại người vô tội, mâu thuẫn giữa tôi và anh không liên quan đến Trần Gia Huy.”
Hạng Thịnh Duật lạnh lùng liếc nhìn cô: “Không phải là tôi làm hại người vô tội, mà người kéo người vô tội vào đây chính là em.”
“Anh ta chỉ giúp đỡ tôi mà thôi, anh tha cho anh ta đi.” Mục Uyển lên tiếng nói.
Hạng Thịnh Duật cười nhạo, giọng nói của anh càng thêm nham hiểm: “Vậy thì tôi càng không thể tha cho Trần Gia Huy, không thì làm sao mà làm gương cho người khác được”
Mục Uyển nhìn thấy vẻ sát khí trong mắt anh, lại xoay đầu nhìn về hường biệt thự, những người trong đó đang canh chừng chặt chẽ Trần Gia Huy.
Trần Gia Huy không phải đối thủ của bọn họ, cô lại càng không phải.
Cô rất thích tính cách của Trần Gia Huy, và cũng rất biết ơn anh đã giúp đỡ.
Nếu Trần Gia Huy vì cô mà mất đi cặp mắt, cô chắc chắn sẽ rất áy náy.
Nhất thời, cô mất bình tĩnh.
Cô đóng mạnh cửa lại, rồi lại mở ra, cô bực mình nói: “Rốt cuộc anh muốn gì, không phải nói anh không thích tôi sao? Không phải nói tôi không đủ tư cách sao? Vậy sao còn làm phiền tôi, anh không thể cách xa tôi được sao?”
Hạng Thịnh Duật vẫn không có chút biểu cảm: “Về vấn đề này, tôi nghĩ trước đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tâm địa em không tốt, đương nhiên tôi sẽ không tha cho em, em rời khỏi nước M thì tôi cũng sẽ không làm phiền em nữa. Em có đồng ý rời khỏi không? Hay là muốn nhìn thấy nhiều người vô tội bị hại vì em?”
Mục Uyển thật sự bị anh nói đến không còn biết phải làm sao, có cảm giác như muốn nổi điên lên.
Nếu cô rời đi, thì toàn bộ những uất ức trước đây cô chịu đựng đều vô nghĩa, và cũng không thực hiện được việc bảo vệ.
Sao cô lại vô dụng như vậy!!!
“Thả anh ta ra, móc mắt của tôi này.” Mục Uyển mím môi nghiến răng nói.
“Mắt của em tôi lấy để làm gì, làm mồi nhậu sao?”
“Vậy mắt của anh ta anh lại lấy để làm gì!”
“Tôi xem còn ai dám giúp em nữa!” Hạng Thịnh Duật nghiến răng nghiến lợi nói.
Mục Uyển thật sự muốn giết chết anh cho xong, cho dù phải chết cùng nhau, rồi mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Nhưng cô cũng biết rõ với khả năng của cô thì cô không thể nào giết anh được.
“Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì anh mới chịu tha cho anh ta!” Mục Uyển nhìn anh với ánh mắt giận dữ.
“Lại đây.” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói.
Mục Uyển không còn lựa chọn nào khác, tay nắm chặt nắm đấm đi về hướng chỗ anh.
Hạng Thịnh Duật giữ chặt gáy của cô, lạnh lùng nhìn cô: “Nói, em là của ai?”
Cô là của chính bản thân cô thôi, nhưng nếu cô trả lời như vậy, chắc chắn Trần Gia Huy sẽ tiêu đời.
“Của anh.” Cô nói dối nói.
“Vậy còn coi mắt nữa không?” Hạng Thịnh Duật lại hỏi.
Mục Uyển lắc đầu.
“Nói bằng miệng.” Hạng Thịnh Duật ép buộc.
“Không coi mắt nữa.” Mục Uyển nhíu mày nói.
“Lần này là cảnh cáo em, nếu không muốn hại người khác thì tự mình kiểm điểm chút, tôi không thích phụ nữa hư, mà em thì không ngoan chút nào.” Hạng Thịnh Duật cảnh cáo nói.
“Có thể thả người được chưa? Sở Nguyên chỉ cho tôi thời gian ba phút.” Mục Uyển lên tiếng nói.
Hạng Thịnh Duật cầm di động, gọi điện trước mặt Mục Uyển, anh ra lệnh: “Giữ lại mắt của anh ta, xóa hết nội dung chat trong điện thoại của anh ta, sau này không được xuất hiện trước mặt tôi.”
“Rõ.” Sở Nguyên đáp.
Mục Uyển muốn vào xem Trần Gia Huy có bị sao không, nhưng Hạng Thịnh Duật không cho cô cơ hội, bờ môi lạnh buốt của anh đã áp lên môi cô.
Mục Uyển muốn đẩy lùi ra sau, nhưng bị anh giữ chặt hơn, lưỡi anh tấn công vào miệng cô ngay sau đó.
Mục Uyển bị anh hôn đến khi không thở được nữa, lúc này anh mới chịu buông cô ra.
Chỉ là mắt của anh lại hiện lên ánh đỏ: “Lên đây, bây giờ tôi muốn em.”
Mục Uyển mở to hai mắt nhìn, lo lắng lùi sau vài bước, lên tiếng nhắc nhở: “Phó Hâm Ưu đã về rồi, anh không sợ cô ta biết sao?”
“Em nghĩ rằng cô ta có thể biết được sao?” Hạng Thịnh Duật lên tiếng hỏi lại.
“Cơ thể phụ nữ đều như nhau cả, anh không cảm thấy tôi không xứng sao? Anh đồng ý người phụ nữ không xứng với anh sao? Không cảm thấy tự hạ thấp thân phận mình sao?” Mục Uyển mất bình tĩnh lui về sau.
Hạng Thịnh Duật rất bình tĩnh, anh giữ cô lại như vua khống chế mọi thứ: “Em chỉ có thời gian một phút để suy nghĩ, một phút sau, người của tôi sẽ quăng Trần Gia Huy xuống biển làm mồi cho cá mập.”
Mục Uyển thực sự cảm thấy Hạng Thịnh Duật thật sự thuộc dạng biến thái.
Tính mạng con người trong tay anh đến con kiến cũng không bằng.
Máu chảy trong xương tủy anh là máu lạnh, là sự giết chóc, cưỡng bức, là kiểu người khủng bố cực đoan, giết người không chớp mắt.
Cô giống như là con diều trong tay anh, lúc anh vui thì anh cho cô bay xa chút, lúc không vui, anh sẽ kéo cô về, còn khi giận dữ thì sẽ thẳng tay cắt đứt dây cho cô chết.
Đối mặt với người vừa vô tình, vừa có thế lực lớn mạnh như vậy, điều cô có thể làm chỉ là nhẫn nại, kiềm chế, chờ đợi cơ hội để phản kích…