Chương 926: Anh Biết Trong Lòng Em Thích Ai!
CHƯƠNG 926: ANH BIẾT TRONG LÒNG EM THÍCH AI!
Trong mắt Hạng Kim Thu cháy lên hy vọng, nhìn Lục Bác Lâm: “Thật vậy sao?"
Lục Bác Lâm bình tĩnh nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển rất bình thản nhìn anh ta, nhưng trong đôi mắt long lanh dường như được phủ kín một lớp lụa mỏng, mờ mịt lại thần bí như vậy.
Cũng chỉ trong hai giây ngắn ngủi, Lục Bác Lâm đã nghĩ thông suốt.
Nếu như anh ta không nói theo Mục Uyển, Hạng Kim Thu chắc chắn sẽ không để cho anh ta xuất hiện ở nhà họ Hạng. Anh ta không thể xuất hiện ở nhà họ Hạng thì không được gặp Mục Uyển nữa.
"Đúng vậy, Kim Thu, có rất nhiều chuyện anh không giải thích với em, cũng không thể nào giải thích, em có tin anh không?" Lục Bác Lâm nhìn về phía Hạng Kim Thu.
Hạng Kim Thu nhìn Lục Bác Lâm lại nhìn Mục Uyển: “Các người thật sự không làm gì cả sao?"
"Tôi vẫn còn trinh, vẫn nguyên xi, dì thấy có thể làm gì sao?" Mục Uyển nói.
"Cô đi bệnh viện kiểm tra. Tôi có quen người bạn ở đó, cô không thể lừa tôi được đâu." Hạng Kim Thu giữ thái độ hoài nghi. Cô ta không tin Mục Uyển kết hôn năm năm lại thật sự chưa từng phát sinh quan hệ với đàn ông.
"Có thể." Mục Uyển đồng ý rất sảng khoái.
"Vậy chuyện các người trò chuyện, tôi xem được qua livestream thì thế nào?" Hạng Kim Thu nhìn Lục Bác Lâm oán trách.
"Đó đều là Hạng Thịnh Duật sắp xếp, nếu như anh không nghe anh ta, anh ta sẽ làm cho anh không nhìn thấy được mặt trời ngày hôm sau. Anh ta muốn làm cho Mục Uyển ly hôn với Hình Thiên, như vậy sẽ kết thúc mối quan hệ giữa nhà họ Hạng và Hình Thiên." Lục Bác Lâm giải thích.
"Hình Thiên là Tổng thống, tại sao phải cắt đứt mối quan hệ giữa nhà họ Hạng và anh ta. Có phải anh ta bị rút não, có bệnh hay không." Hạng Kim Thu không bình tĩnh được, nói.
"Nhà họ Hạng này xảy ra chuyện, anh ta chỉ là bảo Bạch Nguyệt qua giúp đỡ điều tra, đồng thời làm một phần thông báo gây bất lợi cho nhà họ Hạng. Nếu anh ta bỏ đá xuống giếng đối với nhà họ Hạng, vậy nhà họ Hạng cần gì phải hợp tác với anh ta nữa, cho nên mới cắt đứt hợp tác giữa anh ta và nhà họ Hạng, đồng thời làm hỏng danh dự của anh ta. Sau đó, nhà họ Hạng muốn người hợp tác thì chắc là Sở Dục Băng, cho nên để cho em lấy Sở Dục Băng." Lục Bác Lâm phân tích nói.
"Em không lấy chồng, tại sao muốn em làm người hy sinh cho quyền lợi chứ? Nếu anh và Mục Uyển không làm gì, anh trong sạch, chúng ta cũng không cần phải ly hôn." Hạng Kim Thu tức giận nói.
"Ly hôn là để xoa dịu cơn giận của nhiều người. Bây giờ, ở trong lòng mọi người tôi là gã đàn ông cặn bã, em là người bị hại, Sở Dục Băng là người cứu giúp."
"Người cứu giúp gì chứ? Đều là Hạng Thịnh Duật nói thì tính sao? Chúng ta không ly hôn nữa. Em không lấy Sở Dục Băng, anh ta thích tìm ai thì tìm, dù sao em cũng không lấy chồng." Hạng Kim Thu tùy hứng nói.
Mục Uyển lạnh lùng nhìn bọn họ. Vì ép cô ly hôn với Hình Thiên, Hạng Thịnh Duật đúng là đã tốn nhiều công sức, thâm hiểm giả dối.
Anh ta muốn làm hoàng đế, sợ rằng có cô ở đây sẽ không dễ dàng như vậy đâu.
"Các người làm ầm ĩ ở chỗ tôi đủ rồi, có thể đi được chưa? Hôm qua tôi ngủ muộn, muốn ngủ một giấc buổi trưa đấy." Mục Uyển lạnh lùng nói.
"Anh đi theo em, em có chuyện muốn hỏi anh." Hạng Kim Thu kéo tay Lục Bác Lâm đi đến chỗ phòng của cô ta: “Anh thề, anh và Mục Uyển chưa từng xảy ra quan hệ đi."
Lục Bác Lâm giơ tay lên: “Anh thề, anh và Mục Uyển không xảy ra chuyệngì cả, trong vi deo đều là do Hạng Thịnh Duật gài bẫy. Còn nữa, ngày mai em có thể dẫn theo Mục Uyển đi kiểm tra, nhìn màng trinh của cô ấy còn không thì sẽ biết anh có nói dối hay không."
Hạng Kim Thu tin tưởng anh ta, ôm lấy Lục Bác Lâm: “Em không muốn ly hôn với anh, chúng ta đừng ly hôn nữa."
"Video bị đưa ra, anh hết đường chối cãi, có nói gì thì người bên ngoài cũng không tin, vì xoa dịu cơn giận của nhiều người nên chỉ có thể ly hôn thôi." Lục Bác Lâm giải thích.
"Vậy chúng ta đừng bao giờ xa nhau." Hạng Kim Thu nói.
Lục Bác Lâm im lặng. Nhà họ Hạng có ba người phụ nữ, Mục Uyển, mẹ của Mục Uyển và Hạng Kim Thu.
Hạng Kim Thu là người duy nhất có thể lấy Sở Dục Băng, nếu như Hạng Kim Thu không lấy chồng, Hạng Thịnh Duật sẽ không làm đúng như trong cam kết mà buông tha cho anh ta.
"Kim Thu, em đừng tùy hứng nữa. Hạng Thịnh Duật vì đạt được mục đích mà có thể gài bẫy anh. Nếu như em không lấy chồng, anh ta sẽ giết anh đấy." Lục Bác Lâm lo lắng nói.
"Cho nên vì muốn được sống sót mà anh thà để em lấy Sở Dục Băng sao?" Giọng điệu Hạng Kim Thu trở nên sắc bén, không vui trừng mắt với Lục Bác Lâm.
"Anh không phải có ý này. Anh cảm thấy chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn. Dù sao, em còn chưa có lấy Sở Dục Băng, cùng lắm thì lúc em phải lấy chồng, anh sẽ dẫn theo em bỏ trốn, đi tới nước khác. Bọn họ vĩnh viễn cũng không tìm được chúng ta."
"Thật sao?" Hạng Kim Thu vui vẻ, ôm cánh tay của Lục Bác Lâm, đầu dựa vào trên vai của anh ta: “Anh đừng đi tìm Mục Uyển nữa, em không thích con bé đó."
"Ừ." Lục Bác Lâm đáp một tiếng: “Anh tới đây là có chuyện tìm em, không thể để cho những người khác biết được, nếu không bọn họ sẽ không để cho chúng ta gặp lại đâu."
"Được, em sẽ không nói. Em rất nhớ anh, chúng ta đã lâu không ở cùng nhau rồi." Hạng Kim Thu nói và tìm kiếm nụ hôn.
"Còn nhiều thời gian, anh phải đi rồi, lần sau anh sẽ liên lạc lại." Lục Bác Lâm nói xong liền đẩy tay của Hạng Kim Thu ra.
"Anh gấp như vậy làm gì. Bình thường không người nào tới chỗ em đâu. Cho dù tối nay anh ở lại chỗ em cũng không có ai phát hiện." Hạng Kim Thu kéo tay anh ta, không cho anh ta đi.
Lục Bác Lâm bất lực, không muốn làm với Hạng Kim Thu, nhưng cô ta cứ quấn quít lấy anh ta, nếu như anh ta không là thì lần sau khó có thể mượn lý do tới được. Anh ta đành cúi đầu, hôn cô ta, đúng lúc điện thoại di động lại đổ chuông.
Anh ta vội vàng nghe máy. "Biết rồi, tôi sẽ tới ngay đây. Chờ tôi mười phút! Cứ vậy đi, gặp lại sau."
Lục Bác Lâm cúp máy.
Hạng Kim Thu nhíu mày: “Có chuyện gì mà anh phải đi gấp như vậy chứ?"
"Có chuyện quan trọng. Chờ anh làm xong, nói không chừng chúng ta sẽ có thể ở cùng với nhau. Em phải cố gắng chờ đấy." Lục Bác Lâm nói xong liền hôn Hạng Kim Thu, sau đó lập tức quay người rời đi.
Trên thực tế, đó chỉ là một cuộc điện thoại mời tiêu dùng, anh ta không biết đối phương là ai đã hấp ta hấp tấp rời khỏi chỗ của Hạng Kim Thu.
Anh ta đi tới bên hồ tìm Mục Uyển.
Mục Uyển sớm đoán được anh ta sẽ quay lại nên bảo Hắc Muội canh giữ ở cửa.
Hắc Muội không thích Lục Bác Lâm, vừa nhìn đã biết là dạng play boy nên ngăn cản Lục Bác Lâm, không khách sáo nói: "Cô chủ nhà tôi đã đi ngủ rồi. Anh không nên quấy rầy chị ấy, cố gắng sống tốt với người phụ nữ của anh đi."
"Tôi tìm cô ấy có chuyện quan trọng muốn nói, cô tránh ra đi." Lục Bác Lâm đẩy Hắc Muội ra.
Hắc Muội lật tay nắm lấy cánh tay của Lục Bác Lâm, khống chế anh ta: “Cô chủ nhà tôi nói, cái anh gọi là chuyện quan trọng lại không hề quan trọng với chị ấy. Chị ấy không muốn nghe, cũng không có hứng thú muốn biết. Nếu như anh còn quay lại làm phiền thì chị ấy sẽ làm người phụ nữ của anh tới làm phiền anh trước."
Lục Bác Lâm hít sâu một hơi, quay đầu, nhìn về phía Hắc Muội : “Cô nói với cô ấy, chuyện quan trọng tôi muốn nói cho cô biết có liên quan tới Hình Thiên."
"Ngài Tổng thống à?" Hắc Muội ngẩn người rồi thả tay của Lục Bác Lâm: “Anh chờ đấy, tôi đi thông báo."
Hắc Muội vào phòng và đóng cửa lại, gõ cửa rồi đi vào phòng của Mục Uyển.
Mục Uyển đúng là đang chuẩn bị đi ngủ. Đã nhiều ngày nay cô đều ngủ không được ngon giấc, bây giờ thấy nhức đầu, cần được ngủ bù gấp, để cho đầu óc tỉnh táo một chút.
"Cô chủ, anh ta nói có chuyện quan trọng muốn nói với chị, liên quan tới ngài Tổng thống nước A." Hắc Muội báo.