Chương 849: Tôi Rốt Cục Nên Làm Thế Nào
CHƯƠNG 849: TÔI RỐT CỤC NÊN LÀM THẾ NÀO
Đợi, bảo cô đợi cái gì cơ chứ, hơn nữa, người đàn ông đó là ai, là người của ai?
Có thể quang minh chính đại bảo cô đợi người khác, chắc là người bên cô, nhưng ngoại trừ Bạch Nguyệt thì không còn ai khác nữa, lẽ nào là người của Bạch Nguyệt?
Nếu như là người của Bạch Nguyệt thì cô không thể đi, cô không muốn chỉ vì cô mà khiến Thẩm Diên Dũng và Cố Lăng Kiệt khai chiến với nhau.
“Cô không thể đi nhanh hơn chút à, tôi đã đi chậm lắm rồi đấy.” Thẩm Diên Dũng không vui nói.
Lưu San bị giục có chút phiền: “Anh cứ đi đi, tôi vẫn đi theo sau đây, đi không kịp thì tôi sẽ chạy.”
Thẩm Diên Dũng híp mắt, nhìn chằm chằm vào cô, không biết đang nghĩ gì.
Lưu San thở dài đi về phía anh.
“Tính nết bây giờ cũng thật khó chiều nhỉ.” Thẩm Diên Dũng thấp giọng nói.
“Như nhau thôi.” Lưu San đáp, một người đến chết cũng không sợ, thì cũng chẳng sợ việc đắc tội người khác nữa.
Thẩm Diên Dũng không nói gì nữa, quay người tiếp tục đi, Lưu San đi theo ngay sau anh, duy trì khoảng cách hai mét, đi theo anh vào đến phòng nghiên cứu.
Mấy nhân viên nghiên cứu kia đo độ dài cánh tay cô, chụp tay trái của cô với nhiều góc độ, còn so sánh cả màu sắc da nữa, bọn họ ra hiệu cho cô ngồi xuống, cô ngồi trên một chiếc máy kĩ thuật.
“Một lúc nữa phải kích thích đến thần kinh của cô, cô hãy nói cảm giác của mình với chúng tôi.” Nhân viên nghiên cứu nói.
Lưu San gật đầu, nhìn bọn họ gắn đầy những con chip lên cánh tay bị cụt của cô, chắc là đang điều chỉnh điện áp.
Một tiếng ‘xi’ vang lên.
Lưu San kêu thành tiếng: “A, a.”
Cảm giác đau như bị con dao cắt lung tung vào da thịt: “Đau, đau, dừng lại, dừng lại.”
Nhân viên nghiên cứu không dừng lại, ngược lại còn tăng điện áp, đau đến mức cô rơi cả nước mắt, nhưng cô mím chặt môi không phát ra âm thanh nào nữa.
Cô nói rồi, sao Thẩm Diên Dũng lại tốt bụng đến mức giúp cô lắp cánh tay giả cơ chứ, hóa ra chỉ là thay đổi một cách khác để giày vò cô mà thôi.
Cảm giác đau đớn truyền lên tận não, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ánh mắt như có tia máu, da đầu cũng cảm giác được sự đau đớn, chịu không nổi nữa cô liền rơi vào hôn mê.
“Ngừng lại.” Thẩm Diên Dũng lo lắng kêu lên.
“Là như vậy, không kích thích thì không thể liên kết được với cánh tay giả.” Nhân viên nghiên cứu nói.
“Nhưng cô ấy đã ngất rồi, còn phải kích thích nữa sao?” Thẩm Diên Dũng nhíu mày hỏi.
“Mỗi ngày kích thích mười phút như vậy là được, vẫn còn một phút nữa, nếu không phải từ bỏ trước thời gian quy định rồi.” Nhân viên nghiên cứu nói, tiếp tục tăng điện áp.
Lưu San bị đau đến mức tỉnh dậy, liếc nhìn Thẩm Diên Dũng đang yên tĩnh đứng bên cạnh cô, lại tiếp tục ngất đi.
Có lẽ, linh hồn cô đã bay đi mất rồi, cô nhìn thấy ba mình đang bận rộn trong bệnh viện, cũng nhìn thấy bản thân mình đang ôm Bạch Nguyệt, tất cả mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp.
Bọn họ cùng nhau về nhà ăn cơm, người làm cơm là mẹ cô, mẹ cô vẫn là dáng vẻ hiền hòa nhân hậu đó, bưng bát gà hầm nấm mà cô thích ăn, gà hầm nấm được hấp nóng, uống một hớp, vô cùng ngon lành.
“Lưu San, Lưu San, San.”
Cô nghe thấy giọng nói của một người đàn ông đang gọi mình, không muốn để ý, nhưng bị đẩy mạnh một cái cô liền tỉnh lại, mở mắt ra, là trần nhà màu trắng.
Hóa ra là một giấc mơ, cô không biết mình về phòng từ lúc nào, trời cũng đã tối như vậy rồi.
“Cô đã ngủ rất lâu rồi.” Thẩm Diên Dũng thấp giọng nói.
Giờ đến cả việc ngủ cô cũng không còn tự do nữa à?
Lưu San nhìn Thẩm Diên Dũng: “Tôi vẫn muốn ngủ một lúc nữa.”
“Sáng nay cô chưa ăn gì cả, bữa trưa cũng không, ngủ một mạch đến bây giờ, ăn chút gì đó đã rồi ngủ tiếp.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Lại là mệnh lệnh à?” Lưu San lười đến mức không muốn rời giường.
“Đúng vậy.” Thẩm Diên Dũng xác nhận.
“Biết rồi, ăn xong là có thể ngủ đúng không?” Lưu San nhíu mày hỏi, cánh tay bị cụt cảm giác được một chút đau nhức.
“Có thể.” Thẩm Diên Dũng đơn giản nói.
Lưu San chống tay trái lên giường, ngồi dậy.
Thẩm Diên Dũng thấy sắc mặt của cô rất không tốt: “Mới bắt đầu chắc vẫn còn đau, cô cố chịu đi, đừng rời giường nữa, chốc nữa tôi sai người đem thức ăn vào phòng.”
Lưu San đến cảm ơn cũng lười nói, anh vừa đánh vừa xoa, cô không thích.
Không lâu sau, Rosen mang cơm đến, cô và Thẩm Diên Dũng mỗi người một phần.
Phần của cô có canh cua đậu phụ, canh chim bồ câu, cà rốt xào, còn có cơm rang trứng.
Cô chỉ mới ngửi thấy mùi canh cua đậu phụ đã muốn ói, cố gắng nhịn, uống một hớp canh chim bồ câu thì bụng cô lại quặn vào mạnh mẽ, đẩy đống đồ ăn ra: “Tôi không muốn ăn.”
Thẩm Diên Dũng lo lắng nhìn cô: “Trưa nay cô đã không ăn cơm. Tối cũng không muốn ăn?”
“Tôi muốn đi ngủ.” Lưu San mệt mỏi nói.
“Bắt buộc phải ăn, đây là mệnh lệnh, trước đây canh cua đậu phụ đều là cô một mình ăn hết, ăn canh cua đậu phụ đi.” Thẩm Diên Dũng bá đạo nói.
Lưu San cười nhẹ một tiếng.
Cô lúc này không có tự do nói chuyện, không có tự do hành động, không được tự do ngủ, đến cả chuyện ăn uống cũng không còn tự do nữa rồi.
Ngày tháng này, mỗi ngày đều khiến cô cảm thấy tuyệt vọng.
Cô múc một muôi canh uống, cưỡng ép mình nuốt xuống, đến cổ họng, dạ dày càng cảm thấy khó chịu hơn, cô không chịu được cái cảm giác buồn nôn này, trở mình nôn hết xuống đất.
Cô vốn dĩ chẳng ăn được cái gì, nôn ra toàn là nước chua.
Ban đầu Thẩm Diên Dũng còn tưởng cô muốn trêu đùa anh, nhìn thấy cô thật sự nôn ra, anh liền cảm thấy sợ hãi: “Sao lại như vậy? Bác sĩ, bác sĩ.”
Rosen cũng lo lắng, thấy bác sĩ vẫn chưa đến, lập tức chạy ra ngoài gọi.
Thẩm Diên Dũng vỗ vỗ lưng Lưu San, căng thẳng đến mức toát mồ hôi.
Dạ dày của Lưu San đã hết cảm thấy khó chịu, hô hấp cũng thoải mái hơn, chỉ là càng buồn ngủ hơn, cô lấy giấy lau miệng rồi dứt khoát nhắm mắt, thiếp đi.
Thẩm Diên Dũng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, tức giận đi gọi điện thoại, chất vấn: “Tiếp nhận trị liệu sẽ khiến cô ấy nôn ra sao?”
“Tình huống bình thường sẽ không, nhưng trong một số tình huống đặc biệt sẽ có thể xảy ra.” Nhân viên nghiên cứu trả lời.
“Tình huống như vậy thì nên xử lí như thế nào? Tôi bảo các anh khám bệnh, không phải bảo các anh giày vò cô ấy, làm sao có thể tránh được tình huống nôn ọe này, với lại, cô ấy không muốn ăn gì là vì sao?” Thẩm Diên Dũng một lúc hỏi liên tiếp mấy vấn đề.
“Như thế này, nếu mà cô ấy không thích ứng, tôi đề nghị một tuần đến hai lần, hai lần là ít nhất rồi.”
Thẩm Diên Dũng lo lắng cúp máy.
Rosen đưa bác sĩ riêng đến.
Bác sĩ vạch mắt của Lưu San ra, lại khám lưỡi của cô, sau đó bắt mạch.
“Cô ấy sao rồi?” Thẩm Diên Dũng quan tâm hỏi.
“Ban nãy tôi có nghe quản gia Rosen miêu tả, có thể là do di chứng của việc trị liệu, nhưng cũng có thể là do chứng chán ăn.” Bác sĩ run rẩy sợ hãi nói.
“Chứng chán ăn? Không thể nào, cô ấy thích nhất là chuyện ăn uống, sao đột nhiên mắc chứng này được?” Thẩm Diên Dũng không tin nói.
“Tôi đề nghị anh Thẩm nên đưa cô ấy đi kiểm tra toàn diện, sau đó đưa cô ấy đến bác sĩ tâm lí.”
Thẩm Diên Dũng nhìn Lưu San, vẻ mặt phức tạp: “Mấy người ra ngoài đi.”
Rosen bước lên phía trước, cúi đầu khẽ nói: “Cô Lưu bị nhốt trong Sơn Động ba ngày, một giọt nước cũng không có để uống, cứ mãi hôn mê, cũng chưa từng uống nước, chỉ ăn một chút cơm, tôi cảm thấy, nên chăm sóc tốt cơ thể cho cô ấy trước rồi hãy tiến hành trị liệu, nếu không thể chất không chịu nổi, bạn tôi nói cách tri liệu đó, sẽ rất đau, không kém gì trị liệu hóa học cả, lại thêm việc cô ấy đang hôn mê, nên cung cấp một số loại như glucozo và axitamin.”
“Rosen, cậu thấy tôi nên làm như thế nào?” Thẩm Diên Dũng thấp giọng hỏi.