Chương 727: Cuộc Sống Của Chúng Ta Bắt Đầu Từng Chút Một
CHƯƠNG 727: CUỘC SỐNG CỦA CHÚNG TA BẮT ĐẦU TỪNG CHÚT MỘT
Nhưng mà, giữa hai người bọn họ đã là quá khứ rồi, cô không muốn anh ta quay lại, bị bao vậy giữa gió lốc và mâu thuẫn.
Làm lại từ đầu, mới có thể có được hạnh phúc.
"Anh ta vốn là người của Thẩm Diên Dũng, anh thấy sao? Hơn nữa, anh ta đã rời khỏi, trải qua cuộc sống mới của mình, bỏ qua cho anh ta đi, dù sao sẽ có rất nhiều người mới xuất hiện, ngồi ở vị trí cao nhất, vốn không phải là năng lực cá nhân, mà là năng lực quản lý nhân tài,
Càng nghe, anh càng cảm thấy Bạch Nguyệt là người có thể giúp đỡ mình tốt nhất.
Nhưng. . . . . .
Vì vị trí này, anh đã hi sinh cuộc hôn nhân của chính mình, rất nhiều thứ, cả đời anh đều không thể có được.
Hôm nay nhìn thấy con của Bạch Nguyệt, đột nhiên có một suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh.
Hạnh phúc của bọn họ, anh ấy có thể nhìn thấy trong giấc mơ.
Cố Lăng Kiệt giống như là phân thân của anh vậy.
Bây giờ anh đã phải gánh vác quá nhiều rồi, vì sao còn muốn để phân thân của mình phải gánh vác cùng anh chứ.
Anh muốn Cố Lăng Kiệt hạnh phúc, càng hạnh phúc càng tốt, rời xa buồn phiền, rời xa tai họa, rời xa bất hạnh.
“Anh biết rồi, anh cúp điện thoại đây, có chuyện gì thì gọi cho anh sau." Hình Thiên dịu dàng nói.
Bạch Nguyệt vẫn cảm thấy trong lòng chua xót như trước, đặc biệt khi nghe thấy giọng nói giống Cố Lăng Kiệt như đúc kia: "Hình Thiên, xin lỗi."
"Ha.” Hình Thiên nở nụ cười.
"Em không cần phải xin lỗi anh, em chính là tốt bụng như vậy đấy, mặc dù có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng lại có trái tim nhiệt tình.
Anh không nên lợi dụng lòng tốt của em bắt em phải làm việc mình không muốn, khiến em cảm thấy sau khi từ chối rất áy náy, là vì anh suy nghĩ thiếu chu đáo, không cần để ý, em vốn không nên chấp nhận chuyện này.
Được rồi, hai người nhất định phải hạnh phúc, thì mới không có lỗi với anh, như thế nhé, anh đến rồi." Hình Thiên không nói chuyện với Bạch Nguyệt nữa, cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt cất điện thoại đi, ngẩng đầu, Cố Lăng Kiệt xuất hiện trước mặt cô, nhìn cô chăm chú.
Bạch Nguyệt mỉm cười đi tới: "Sao về nhanh vậy?"
Cố Lăng Kiệt làm một động tác tay.
Bạch Nguyệt nhìn không hiểu, cảm thấy có chút có lỗi: "Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ học ngôn ngữ ký hiệu, sau này chắc chắn sẽ đuổi kịp anh, anh biết gì, em sẽ học được cái đó, tránh để anh ghét bỏ em."
Cô đưa điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô, kéo lại gần..
Bạch Nguyệt cong người, đôi diện với ánh mắt sâu xa của anh.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô chăm chú, cuối cùng không làm gì cả chỉ buông cô ra, lấy điện thoại tới, đánh chữ vào tin nhắn cho cô xem: "Cửa đóng rồi."
"À à à, để em kêu bọn họ mở cửa, anh chờ em một lát." Bạch Nguyệt chạy tới phòng làm việc của bác sĩ.
Cố Lăng Kiệt cúi đầu, mở điện thoại của cô lên, nhìn giao diện gọi điện thoại, màu mắt càng đậm hơn, không nhìn rõ cảm xúc gì trong đôi mắt tối đen như mực đó.
Bạch Nguyệt chỉ chốc lát đã mượn được chìa khóa đến đây, Cố Lăng Kiệt tự chuyển xe lăn đến trước cửa.
"Lát nữa có bác sĩ đến đây, bọn họ đều chuyên nghiệp, có thể hướng dẫn biện pháp chính xác, lát nữa em sẽ trông Thủ Thủ, còn có chuyện khác phải làm nữa, một giờ sau gặp." Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt đưa điện thoại cho cô, không nói gì cả, tự mình đi vào phòng vật lý trị liệu.
Bạch Nguyệt thấy anh đi ngang qua cô, còn không liếc nhìn cô một cái.
Có lẽ vì đã rất quen thuộc, quen thuộc đến mức mỗi biểu cảm của Cố Lăng Kiệt cô đều biết anh đang suy nghĩ cái gì, cho nên, anh như thế, khiến trong lòng cô xuất hiện một cảm giác nặng nề.
Cô rất muốn nói thêm gì nữa để an ủi anh, lại cảm thấy, thật ra anh cũng không cần an ủi, Cố Lăng Kiệt là một người cẩn thận nhìn thấu mọi thứ.
Cô nhìn Cố Lăng Kiệt một mình vịn lan can đứng lên.
Anh vẫn không nhìn cô như trước, giống như đang yên tĩnh ở trong thế giới của mình.
Cô không muốn làm gánh nặng cho anh, xoay người đi về phòng bệnh.
Có một vài bác sĩ đang sắp xếp phòng cho cô, có vài người thì đang dỗ Thủ Thủ.
Thủ Thủ có bọn họ bế, cô cũng yên tâm hơn, xoay người ra khỏi phòng, đến thư viện.
Cô tải xuống rất nhiều ngôn ngữ ký hiệu ở trên mạng để học tập, cũng xem một quyển học tập ngôn ngữ ký hiệu trong thư viện.
Cô rất cố gắng, cũng rất chăm chỉ, muốn học xong nhanh một chút, để Cố Lăng Kiệt biết, cho dù không nói được cũng không sao cả, cô sẽ trở thành miệng của anh, cả đời ở bên cạnh anh, anh không khác gì với trước kia cả.
Thấm thoát hai giờ đã trôi qua, bụng cô có chút đói, lúc đó mới phát hiện đã năm giờ rồi.
Cô vội vàng đi ra khỏi thư viện, có bác sĩ chạy tới đây, nói với Bạch Nguyện: "Chị nhanh đi nói chuyện với ngài Cố đi, ngài ấy vẫn luôn luyện tập đến tận bây giờ, như vậy sẽ tạo thành gánh nặng cho cơ thể."
"Tôi biết rồi." Bạch Nguyệt nói xong, chạy đến cửa phòng vật lý trị liệu, Cố Lăng Kiệt còn đang luyện tập, đầu đầy đổ mồ hôi.
Bạch Nguyệt đau lòng vì anh, trong mắt mịt mờ hơi nước, nhưng mà, cô phải cười.
"Anh đã luyện tập rất lâu rồi, bây giờ em phải đến phòng bếp nấu cơm, có thể dành thời gian cho em không?" Bạch Nguyệt đi vào nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cô, thở hổn hển nặng nề, gật gật đầu.
Bác sĩ vui vẻ, vẫn là chị Bạch Nguyệt có cách, một câu còn tốt hơn ngàn vạn câu của bọn họ.
Bạch Nguyệt đẩy xe lăn qua, Cố Lăng Kiệt ngồi xuống.
Bạch Nguyệt ngồi xổm trước mặt anh, dịu dàng lau mồ hôi cho anh: "Chờ chúng ta nấu cơm xong, em sẽ tắm rửa với anh. Nhưng mà, trên bụng em có nếp nhăn sau khi mang thai, anh không được cười em."
Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt, cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Lúc này, trong lòng Bạch Nguyệt mới thoải mái một chút.
Cô, thích anh hôn cô, cong lên một nụ cười: "Đi thôi, tối nay em chuẩn bị cá nướng, cháo cà rốt và cải cho anh, nhưng mà, cá chỉ được ăn một chút thôi, em sẽ cố gắng nướng hết mỡ đi.
Cố Lăng Kiệt làm một động tác tay.
Bạch Nguyệt đã học tập được hai giờ, nên đã có chút hiểu: "Ăn được không hả? Lát nữa anh sẽ biết thôi, dù sao anh cũng vừa mới tỉnh, chúng ta ăn từ từ, sau một tuần nữa là có thể ăn thức ăn bình thường rồi.”
Cố Lăng Kiệt nắm tay cô, lại làm một động tác tay.
Bạch Nguyệt xem không hiểu lắm, nhưng Cố Lăng Kiệt làm một động tác xem và học tập, cô đoán là nói đến chuyện cô hiểu ngôn ngữ ký hiệu.
Cô giải thích nói: "Vừa rồi em mới học ngôn ngữ ký hiệu ở thư viện, rất là thú vị đó, tuy rằng em vẫn không thể biểu đạt tốt những động tác thường sử dụng, nhưng em vẫn có thể nhìn hiểu, em cái gì không giỏi, chứ năng lực học tập lại rất mạnh, năm đó lúc em thi công chức còn đứng thứ nhất thi viết đấy.
Cố Lăng Kiệt khẽ cong môi, nụ cười vẫn nhạt như trước, giống như đang nghĩ tới những kỷ niệm gì đó, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Chỉ chốc lát,,,,
Bọn họ ra khỏi phòng bếp, bởi vì hôm nay Bạch Nguyệt nấu cơm tối muộn, các bác sĩ cũng có lòng để lại thời gian cho bọn họ, cho nên, các bác sĩ đã nấu xong cơm chiều luôn rồi.
"Chị Bạch Nguyệt, bọn em nấu cơm cho chị xong rồi, nhưng hình như không nấu ngon được như chị, đồ ăn của ngài Cố thì vẫn chưa nấu.” Bác sĩ cười nói.
"Không sao, mọi người ăn trước đi, lát nữa tôi ăn sau." Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cô mở cửa tủ lạnh, lấy cá tuyết trong tủ lạnh ra, lại lấy thêm thịt khô, cà rốt và cà chua trong ngăn lạnh: "Cố Lăng Kiệt, lát nữa anh có thể giúp em một chuyện không?"
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
"Vậy phiền anh cắt cà rốt thành sợi giúp em, thành sợi ấy." Bạch Nguyệt nói.
Các bác sĩ đều biết, Bạch Nguyệt làm như vậy là để luyện ngón tay cho Cố Lăng Kiệt, anh cũng không phải không biết. . . . . .