Chương 1126: Tôi Là Người Của Cô
CHƯƠNG 1126: TÔI LÀ NGƯỜI CỦA CÔ
“Hình Thiên muốn kết hôn với ai, lấy người nào, khi nào cưới, xảy ra chuyện gì, đều không liên quan tới tôi nữa. Nghe tin tức về anh thì nghe rồi, chưa nghe thì cũng sẽ không đi nghe ngóng. Nếu đã ly hôn rồi, anh ta có cuộc sống riêng, tôi cũng có cuộc sống của mình. Tôi đã bị anh ta bỏ rơi, cũng không nên dây dưa thêm.” Mục Uyển bình tĩnh nói.
“Được, tôi là người của cô, cô bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó.” Lã Bá Vĩ nói.
Mục Uyển nhìn sang An Kỳ: “Hôm qua nghe ngóng chuyện của tên kia thế nào rồi?”
“Lừa đảo, vợ ông ta đưa con đi rồi, ông ta sống một mình, nhà đối diện có một bé gái mắc bệnh tim bẩm sinh sống với mẹ, nghe đâu bé gái này bị cha bỏ rơi, rất đáng thương.” An Kỳ nói.
“Tặng cho hai mẹ con họ 300 triệu đi.” Mục Uyển bảo.
An Kỳ ngây ra một lát, nhắc nhở: “Trên đời này những người như thế nhiều vô cùng, mỗi người cô đều cho 300 triệu cũng chẳng đủ mà cho.”
“Trong tầm mắt tôi, có thể giúp được liền giúp, khả năng của tôi cũng có hạn, cứ như vậy mà làm đi.” Mục Uyển trả lời.
Bọn họ vẫn tới chỗ ngày hôm qua ghé ăn cơm.
Mục Uyển ăn rất nhiều, sức ăn gấp đôi bình thường.
Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi một lát, uống tách trà, ngồi ngây người một hồi, cô gọi điện thoại cho Thomas.
“Xin chào, Thomas, tôi là Mục Uyển, muốn hẹn ngài tối nay ăn bữa cơm, không biết tối nay ngài có thời gian không?” Mục Uyển bày ra dáng vẻ tươi cười.
“Mục Uyển? Tôi đã từng gặp cô chưa? Hay có quen biết từ trước không?” Thomas nghi ngờ hỏi, nhìn lại hiển thị cuộc trò chuyện của người lạ lần nữa.
“Trước đây lúc tôi đi cùng chồng cũ Hình Thiên có gặp qua ngài một lần tại buổi hội đàm. Lần này, tôi đại diện nước M qua lại thăm hỏi, lấy tư cách nhà họ Hạng đến gặp ngài, bàn về chuyện hợp tác trên phương diện tài nguyên.” Mục Uyển nói.
Hình Thiên, nước M, nhà họ Hạng, mấy từ này vừa thốt ra, Thomas đã biết ngay cô là ai.
“À, tôi nhớ ra rồi, cô gái xinh đẹp. Vậy được, chúng ta hẹn nhau ở đâu?”
“Khách sạn Mahaba.”
“Buổi tối sau khi tan làm, tôi qua đón cô rồi cùng nhau đi ăn tối.”
“Được, vậy hẹn tối gặp.” Mục Uyển nói rồi cúp máy.
Cô bảo Lã Bá Vĩ: “Buổi tối đi gặp mặt Thomas, tôi muốn tặng một chai vang đỏ, tốt nhất là phải thật đặc biệt, có cao kiến gì không?”
“Ở chỗ Bowie có rất nhiều rượu nổi tiếng, hơn nữa, rất nhiều rượu căn bản không thể mua được ở nơi khác. Một lát nữa tôi qua thương lượng với anh ta. Cô muốn thương lượng giá cả vào khoảng bao nhiêu?” Lã Bá Vĩ hỏi.
“Bây giờ vẫn chưa hợp tác, tặng đắt tiền quá cũng không cần thiết, mà giá vừa phải, Thomas lại chẳng coi ra gì, anh thấy sao?” Mục Uyển hỏi ý kiến.
“Tôi có một người bạn, nhà cậu ta mở xưởng rượu, trang trại nho của gia đình, tự mình ủ rượu, không phải rượu nổi tiếng nhưng ngon hơn rượu nổi tiếng nhiều, đặc biệt là ông cha cậu ta có ủ một chai rượu, để tới nay cũng đã hơn năm mươi năm. Tôi thấy, Bowie là người yêu rượu, rượu tốt hay không, anh ấy chắc chắn có thể nhận ra.”
“Nếu vậy thì được, anh giúp tôi mua chút rượu ở chỗ bạn anh, đừng bạc đãi anh ta.” Mục Uyển nói.
“Được, tôi đi làm ngay đây.”
Mục Uyển thu xếp nhiệm vụ cho Lã Bá Vĩ và An Kỳ xong, một mình cô đi dạo công viên rừng thành phố.
Công viên rừng thành phố của MXG cũng không tệ, tuy có một số là cây nhân tạo, nhưng thời gian con người làm ra nó cũng phải qua hơn trăm năm rồi, cả công viên rừng vẫn giữ được như ban đầu rất tốt.
Có đầm lầy, có đất ẩm, có đa dạng các loài động thực vật, côn trùng.
Cô đi mệt rồi bèn ngồi xuống băng ghế dài, phía trên băng ghế còn có cây cột.
Cô tựa lên cột, ngắm nhìn quang cảnh yên tĩnh thanh bình, thả lỏng toàn thân.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, chuông điện thoại bỗng vang lên.
Cô thấy Lã Bá Vĩ gọi tới, cô bấm nghe máy.
“Tôi đã chọn mua ổn thỏa rồi, đặt trong phòng tôi, bên An Kỳ cũng giải quyết xong rồi, cô đang ở đâu, giờ chúng tôi qua tìm cô.” Lã Bá Vĩ nói.
Mục Uyển nhìn giờ trên điện thoại, đã sắp năm giờ.
“Tôi ở công viên rừng thành phố, giờ tôi đi hướng đường cái qua, lát nữa gặp.” Mục Uyển cúp máy, đi thẳng về phía trước, thấp thoáng thấy bóng người lén lén lút lút, ẩn nấp đằng sau cây.
Mục Uyển nhướn mày lên, giả vờ không nhìn thấy gì, cứ thẳng phía trước mà đi.
Chỉ chốc lát, cô đã tới ven đường, lôi hộp kem nền ra, lúc trang điểm lại cố ý ngó nghiêng, người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia vẫn cứ bám theo.
Cô ngồi xuống băng ghế dài, Lã Bá Vĩ mượn xe, dừng lại trước mặt cô.
An Kỳ cung kính xuống xe, mở cửa sau ra.
Mục Uyển bước lên xe, đè thấp giọng nói: “Tôi bị theo dõi rồi, nghĩ kế đi, bắt cái tên bám theo tôi lại.”
“Được rồi, cứ để đó cho tôi.” An Kỳ nói rồi đóng cửa xe lại.
Lã Bá Vĩ lái đi trước, An Kỳ không hề lên xe.
Lã Bá Vĩ bình tĩnh lái xe đến ngay trước cửa khách sạn Mahaba.
Mục Uyển từ trên xe bước xuống, đi vào phía bên trong khách sạn.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lái xe đứng chờ ở bên ngoài.
Bỗng nhiên An Kỳ xuất hiện trước mặt hắn, gõ cửa kính xe.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhìn cô ấy đầy vẻ phòng bị rồi hạ cửa sổ xuống: “Có vấn đề gì?”
An Kỳ nở nụ cười tươi: “Chủ nhân nhà tôi không thích bị kẻ khác bám đuôi, cho nên có vấn đề thật, là anh.”
Vừa dứt lời, người đàn ông đội mũ lưỡi trai liền ngửi thấy một mùi hương gay mũi, rồi bỗng trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
An Kỳ bấm điện thoại gọi đi, vừa cười vừa nói: “Xong rồi, anh định khi nào xuống?”
“Việc này giao cho cô giải quyết, hỏi cho ra là ai đang theo dõi phu nhân, tạm thời tôi không xuống được, phải đảm bảo an toàn cho phu nhân.” Lã Bá Vĩ đáp.
“Rõ rồi, vậy tôi đem tên đó đi, mọi người cứ dùng bữa, không cần chờ tôi, tôi hỏi ra là ai sẽ quay lại khách sạn ngay, đi trước nhé.” An Kỳ hùng hùng hổ hổ nói xong cúp điện thoại, đẩy tên đội mũ lưỡi trai sang ghế phụ, khởi động xe, rời đi.
Mục Uyển về tới phòng.
“An Kỳ bắt được người rồi, đang đưa đi trả hỏi, có kết quả sẽ báo cáo lại cho phu nhân ngay.” Lã Bá Vĩ nói.
“Ừm.” Mục Uyển liếc nhìn thời gian: “Không biết Thomas chừng nào tới, tôi ăn cơm với ông ta cũng mất khá nhiều thời gian, nếu không thì anh với An Kỳ cứ đi ăn cơm trước, không cần đợi tôi.”
“Không cần lo, lúc nãy tôi ăn trưa hơi nhiều, giờ cũng không đói, phu nhân không cần lo cho chúng tôi. Tôi với An Kỳ từng có khoảng thời gian một tuần liền chẳng có gì bỏ bụng, cuộc sông hiện tại đối với chúng ta đã là rất tốt rồi.” Lã Bá Vĩ trấn an.
“Các anh có yêu cầu gì cứ việc nói ra, tôi đã nói rồi, tôi xem hai người như chiến hữu vậy.”
Lã Bá Vĩ hơi sững lại, vẻ kỳ quái thoáng qua trên gương mặt: “Có chuyện này, sáng sớm hôm nay, Hạng Thịnh Duật đi rồi quay lại, vào phòng phu nhân, tôi nghi rằng chuyện giữa phu nhân với Hình Thiên, Hạng Thịnh Duật có lẽ đã biết.”
“Chuyện của tôi với Hình Thiên? Làm sao anh biết được?” Mục Uyển càng kinh ngạc…