Chương 613: Tức Chết Đi Được, Có Được Không?
CHƯƠNG 613: TỨC CHẾT ĐI ĐƯỢC, CÓ ĐƯỢC KHÔNG?
“Cậu cảm thấy cậu có thu thập chính xác không?” Thẩm Diên Dũng hỏi ngược lại.
“Báo cáo Tổng thống, đây là câu trả lời sau khi tôi đã đi dò hỏi từng người.” Số 189 báo cáo với vẻ mặt nghiêm túc.
Thẩm Diên Dũng cũng không đào sâu vào vấn đề này của anh ta, là thật hay giả chỉ cần đến lúc ở trong cuộc diễn tập là có thể nhìn ra được.
“Nên nhớ kỹ, trong cuộc diễn tập lần này các cậu đều đã được đánh số thứ tự, tôi đọc lại số thứ tự của mọi người một lần nữa, số 1 Trần Kiên, số 2 Trương Chiến, số 3 Ngô Điền, số 4 Thẩm Diên Dũng, số 5 Khang Thành, số 6 Lưu San, số 7 Trình Minh Hạo, số 8 Chu Giang, số 9 Vương Bác và số 10 Hồng Thanh, đã hiểu rõ hết chưa?” Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói.
“Hiểu rõ rồi.”
Lưu San cũng đồng thanh hô cùng bọn họ, cô cảm thấy mình rất oai, giống như một thành viên trong các chiến sĩ, sự lợi hại này đủ để cô khoe khoang cả đời, sau này, cô còn phải kể cho Tiểu Bối nghe, cô không nhịn được nở nụ cười, trong mắt sáng lấp lánh.
Khóe mắt của Thẩm Diên Dũng nhìn thấy cô như vậy, bất đắc dĩ thở dài, không biết cô đang suy nghĩ việc gì nữa.
“Có ai tự nguyện đăng ký làm chỉ huy lần này không?” Dưới sự ảnh hưởng của cô, giọng điệu của Thẩm Diên Dũng đã trở nên dịu dàng hơn một chút.
Ngoại trừ Lưu San, những người khác đều nhìn về phía Thẩm Diên Dũng, không nhìn ra được anh đang suy nghĩ điều gì?
“Số 7 Trình Minh Hạo xin đăng ký.”
Mọi người nhìn thấy Trình Minh Hạo đăng ký, cũng ồ ạt đăng ký theo, ngoại trừ Lưu San.
Ngược lại cô lại coi bản thân như chai nước tương, không hề nói câu nào, nếu Thẩm Diên Dũng đã bảo cô theo sát anh, vậy thì chắc chắn anh sẽ không để cho người khác tách anh với cô ra, có lẽ Thẩm Diên Dũng chỉ tùy tiện hỏi như vậy mà thôi, làm gì có người nào dám chỉ huy Thẩm Diên Dũng chứ.
Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nhìn về phía Lưu San: “Em thì sao?”
Lưu San hơi sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt sắc bén, kiên định của Thẩm Diên Dũng.
Nếu như cô không đăng ký, có thể sẽ đả kích đến chí khí của đội quân Thẩm Diên Dũng, nói không chừng sẽ kéo chân bọn họ.
Cô lên tinh thần, dõng dạc hô to: “Số 6 Lưu San xin đăng ký.”
Ngược lại, Thẩm Diên Dũng sẽ không để cho cô làm chỉ huy, trừ phi anh muốn chết sớm, ha ha…
“Được rồi, vậy thì là em, trong cuộc tác chiến lần này, chúng ta sẽ nghe theo mệnh lệnh của sĩ quan chỉ huy, bao gồm cả tôi.” Thẩm Diên Dũng nói vô cùng chắc chắn.
Lưu San nhìn chằm chằm Thẩm Diên Dũng.
Cô cảm thấy mình bị ảo giác rồi.
Có phải Thẩm Diên Dũng bị bệnh rồi không, lại bảo cô làm chỉ huy, chắc chắn là hôm nay anh đã quên không uống thuốc rồi.
“Tất thắng.” Không biết ai đã hô lên.
“Tất thắng, tất thắng, tất thắng.” Các chiến sĩ rất có khí thế hô to, dù sao thì bọn họ cũng đi cùng Tổng thống mà, bọn họ nhất định phải dốc hết sức lực, nếu không thì sẽ làm cho ngài Tổng thống mất hết mặt mũi, áp lực của bọn họ lớn hơn những người khác rất nhiều, đương nhiên tinh thần cũng tăng lên rất nhiều.
Lưu San nhìn thấy mấy chiến sĩ tràn đầy nhiệt huyết như vậy, nếu như cô nói mình không muốn làm, có phải… sẽ bị bọn họ xem thường đến chết không.
Cô nhíu mày, liếc nhìn Thẩm Diên Dũng.
Tên Thẩm Diên Dũng kia không nhìn thẳng vào cô.
Buổi sáng hôm nay, cô còn cảm thấy mình có thể thích anh, người như thế này, sao cô có thể thích được chứ, nếu như không có những cơ chế tra tấn thì cô cũng sẽ bị tức đến chết, có được không.
Lưu San giơ hai tay lên, ra hiệu cho mọi người im lặng: “Vậy mọi người có đối sách hay ý tưởng gì không?”
“Báo cáo, tôi cảm thấy chúng ta nên sử dụng phương pháp tấn công nhanh, dù sao thì cũng có 27 đội, nhưng chỉ cần tập hợp đủ lá cờ của 5 đội là được, nếu tốc độ càng chậm sẽ càng có nguy cơ nằm ở top dưới, cần phải đánh nhanh thắng nhanh, đó mới chính là phương pháp chính xác nhất.” Số 7 Trình Minh Hạo nói.
“Tôi không đồng ý với phương pháp này, tất cả mọi người đều muốn đánh nhanh thắng nhanh, thế nhưng càng vội vàng thì càng có nhiều sơ hở, càng dễ bị tiêu diệt toàn quân, vì vậy chúng ta phải thận trọng giữ an toàn, mặc dù chỉ có 5 đội là có thể tập hợp, thế nhưng đầu tiên phải bảo đảm không có thương vong, như vậy chúng ta mới có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.” Số 1 Trần Kiên nói.
“Chậm có thể đảm bảo không bị thương vong, thế nhưng chủ động tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất.” Số 7 Trình Minh Hạo phản bác lại.
“Tôi cảm thấy anh chính là người lỗ mãng mới lựa chọn cách đánh nhanh thắng nhanh như vậy, thận trọng cầu tiến, đó mới thực tế.” Số 1 nói.
“Anh chững chạc thì cờ đã không còn nữa rồi, tôi đây không phải là lỗ mãng, mà đây chính là tích cực, là sĩ khí, nếu như anh nói tôi chính là người lỗ mãng, vậy thì con người anh chính là nhu nhược.”
“Nhu nhược đã không phải là Vô Hình, nhiệm vụ nguy hiểm đó không phải Vô Hình hoàn thành.”
“Ý của anh là bảo vệ Tổng thống sẽ không nguy hiểm sao, đừng quên rằng, đội vệ binh đều được lựa chọn từ những binh lính ưu tú trong cuộc huấn luyện.”
“…”
Lưu San nhìn thấy cuộc tranh cãi của số 7 và số 1 đã sắp tiến vào cuộc gay cấn, cô cũng nhìn ra rồi, rõ ràng người trong đội Vô Hình và người trong đội vệ binh đã chia làm hai phe, những người khác cũng lần lượt gia nhập vào cuộc tranh cãi.
Cô cảm thấy mình thật xui xẻo, trong tổ đội này, không chỉ có cô là người kéo chân, còn có vấn đề phân chia nội bộ, nếu tổ đội này có thể giành chiến tắng, vậy thì chắc chắn là ông trời đã ngủ gật rồi.
Cô nhìn về phía Thẩm Diên Dũng, khuôn mặt của Thẩm Diên Dũng vẫn duy trì vẻ ung dung bình tĩnh, tỏa ra hơi thở nhàn rỗi, dần dần tầm mắt của anh cũng đặt lên trên mặt cô, dáng vẻ như không có gì muốn nói.
Lưu San bất đắc dĩ nói: “Tôi nói này, các anh có thể yên lặng một chút được không?”
Giọng nói của cô quá nhỏ, bọn họ còn đang ở trong cuộc tranh cãi, căn bản không hề nghe thấy tiếng cô nói.
“Này, các anh có thể yên lặng một chút được không?” Cô tăng đề-xi-ben lên.
Vẫn không ai nghe thấy tiếng cô nói.
“Này!” Dùng đề-xi-ben cao nhất, thế nhưng vẫn không ai nghe thấy tiếng cô nói, cổ họng của cô đã đau rát rồi.
Cô đứng lên, cầm chiếc ghế đập mạnh lên bàn phát ra một tiếng “ầm”, ngay lập tức trong phòng họp đã trở nên yên tĩnh trở lại.
Khóe miệng của Thẩm Diên Dũng cong lên thành một nụ cười.
“Tôi nói này, mấy người các anh tranh cãi đến mặt đỏ tía tai có giải quyết được vấn đề gì không?
Tôi cảm thấy mấy anh giống như nhìn hai ông bà đang cưỡi lừa, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, thế nhưng không có ai nói ra được bản chất của vấn đề.
Số 7, cảm giác anh mang lại cho tôi chính là xông xông xông, một người hiếu chiến, thế nhưng không có sách lược hay phương pháp gì.
Số 1 cảm giác anh mang lại cho tôi chính là quá bình ổn, không có khí khái của một anh hùng.
Chúng ta không làm một anh hùng cũng không làm một người bình thường, chúng ta cần phải có mưu lược, phương pháp, cách thức để giải quyết vấn đề cụ thể?” Lưu San dạy dỗ cả hai người, không hề thiên vị bất kỳ ai.
Bởi vì cô là người bên cạnh Thẩm Diên Dũng, mặc dù không biết năng lực cụ thể của cô, thế nhưng tất cả mọi người đều nể mặt cô, không ai phản bác lại.
“Chúng tôi đều nghe theo lệnh của chỉ huy.” Số 1 nói.
Lưu San nhìn về phía Thẩm Diên Dũng.
“Ở đây em chính là người chỉ huy. Anh đã nói rồi, anh cũng sẽ nghe theo lệnh của chỉ huy.” Thẩm Diên Dũng nói.
Lưu San nhìn thấy Thẩm Diên Dũng như vậy thì biết chắc anh sẽ không giúp cô rồi.
Đây đều do anh chọn cô đó nha, nếu thua cũng không liên quan gì đến cô đâu đó, đừng để đến lúc thua rồi đổ lỗi lên đầu cô đó nha.
“Suy nghĩ của tôi đó chính là nếu lão Chu…” Lưu San ngừng một chút, cô cảm thấy mình không nên gọi lão Chu giống như Thẩm Diên Dũng, vì vậy sửa lại xưng hô: “Đại chỉ huy Chu đã nói, cờ giao đến tay ông ấy mới được tính là thắng, đến lúc đó chúng ta nên đi quan sát địa hình một chút, tìm ra con đường nào bọn họ phải đi qua, để lại đó một người bắn tỉa, một người làm nhiệm vụ tình báo, một cao thủ trong chiến đấu và một người vận động cực hạn.”
Lưu San vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chấn kinh, ngay cả Thẩm Diên Dũng cũng cảm thấy rất kinh ngạc, cô có thể nói ra những lời như vậy, lý lẽ rất rõ ràng, phương pháp rất chính xác, sách lược cũng rất tốt.