Chương 203: Có Lẽ Vì Không Buông Bỏ Được
CHƯƠNG 203: CÓ LẼ VÌ KHÔNG BUÔNG BỎ ĐƯỢC
Bạch Nguyệt ngồi trên ghế sofa nghỉ một lát, mắt rủ xuống.
Cô không thể ngất đi được, cô lắc lắc đầu, đứng lên, tô son rực rỡ lên đôi môi trắng bệch, rồi đổi một bộ quần áo sạch sẽ, khoác bên ngoài một chiếc áo gió màu đen.
Như thế thì cho dù máu thấm ra bên ngoài cũng không bị phát hiện.
Cô kéo hành lí ra ngoài, nói với lính cần vụ: “Xin chào, thật ngại quá, vali của tôi bị hỏng rồi, cái vali này rất quan trọng với tôi, tôi phải ra ngoài đem đi sửa, phiền cô gọi giúp tôi một chiếc xe được không? Còn nữa, ga giường cũng bị tôi làm bẩn rồi, phiền cô đổi giúp tôi cái mới.”
“Ồ, được thôi, bây giờ tôi sẽ gọi cho người lái xe tới, phiền cô đợi năm phút nha.” Lính cần vụ đi gọi điện thoại.
Bạch Nguyệt bước vào bếp.
Chỗ Cố Lăng Kiệt có thể nấu ăn được, cô lấy đường ngậm một miệng lớn, ngậm ấm lên rồi nuốt xuống.
“Đã gọi xe xong rồi.” Lính cần vụ báo.
“Cảm ơn.” Bạch Nguyệt thản nhiên đáp, kéo hành lí đi qua lính cần vụ.
Lính cần vụ thấy bốn bánh xe kéo đều bình thường, khoá kéo cũng không sao, vậy thì chỗ nào hỏng chứ?
Nhưng mà cô ta nghe nói cô gái này rất có thể là phu nhân tương lai của thủ trưởng, nên cô ta cũng không dám hỏi.
Bạch Nguyệt lên xe, cô suýt chút đã xỉu đi, “Phiền anh cho tôi đến quốc tế Thuỷ Nguyệt, tôi hơi mệt, muốn ngủ một lát, anh đến nơi nhớ gọi tôi dậy, tôi ngủ sâu, nhất định, nhất định phải gọi tôi dậy đấy.”
Bạch Nguyệt nói với tài xế.
“Được.”
Thực ra cô có thể đến chỗ Lưu San.
Lưu San là bác sĩ, chỗ cô ấy nhất định có đầy đủ thuốc rồi dụng cụ các thứ, nhưng mà Lưu San thấy cô bị thương như thế chắc chắn sẽ rất lo lắng, cộng thêm Lưu San lại quá thẳng thắn bộc trực nữa.
Cô nhắm mắt, ngất đi.
Lính cần vụ vào phòng đổi ga giường phát hiện ga giường ở đấy đã không thấy đâu nữa rồi.
Đèn ngủ trên tủ giường của thủ trưởng này, cốc nước này, bình hoa này, tất cả đều không thấy đâu nữa rồi.
Những thứ này đều không đáng tiền, cái bình hoa cũng chỉ đáng mấy chục nghìn, cô gái kia trộm mấy thứ này cũng chẳng có ích gì.
Chuyện này có cần báo lại với thủ trưởng không đây?
*
“Cô ơi. Tỉnh lại đi, dậy đi cô ơi.”
Bạch Nguyệt bị lay tỉnh, đầu đau như búa bổ, môi cũng nứt nẻ, suy nhược nhìn người binh sĩ.
Người lính lo lắng hỏi: “Sắc mặt cô không được tốt lắm, cô không sao chứ?”
Bạch Nguyệt cười nhẹ, “Tại tối qua ngủ không ngon thôi, cảm ơn anh, anh cứ về trước đi, tôi sẽ tự về.”
“Vậy được rồi.” Người lính hoài nghi nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt xuống xe, có chút choáng váng phải bám vào thân xe.
Người lính đang lấy hành lí nên không phát hiện Bạch Nguyệt có khác thường.
“Vậy tôi đi trước đây, nếu cô cần tôi đến đón thì chỉ cần gọi cho lính cần vụ của thủ trưởng là được.” Người lính nhắc cô.
“Cảm ơn.” Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.
Cô nhìn chiếc xe rời đi, choáng đầu rồi ngất đi.
Không biết đã qua bao lâu, cô mở mắt, đập vào mắt cô là chiếc đèn trùm lộng lẫy.
“Em tỉnh rồi.” Tô Khánh Nam nhẹ giọng nói.
Bạch Nguyệt nhìn anh ta, trong mắt anh ta toàn là sự thương hại.
“Sao tôi lại ở đây?” Bạch Nguyệt muốn ngồi dậy, hỏi với vẻ nghi ngờ.
Tô Khánh Nam đè lại vai cô, “Em nằm xuống đi, vết thương nặng như thế, còn phát sốt, sao lại ra nông nỗi này chứ, Cố Lăng Kiệt đánh em sao?”
Bạch Nguyệt lắc lắc đầu, “Tôi không cẩn thận ngã thôi, bây giờ mấy giờ rồi?”
“Năm giờ hai mươi phút chiều rồi.” Tô Khánh Nam nói.
Bạch Nguyệt rút phắt kim truyền trên cổ tay, “Tôi phải đi rồi, buổi chiều còn có hội nghị, có rất nhiều chuyện còn chưa làm.”
Tô Khánh Nam nhìn cô thương xót, nhưng cũng không miễn cưỡng, “Được, anh đưa em về.”
“Túi xách và vali của tôi đâu rồi?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Đều ở trước sofa bên ngoài.” Tô Khánh Nam xoay người.
Bạch Nguyệt ra ngoài, nhìn thấy túi xách và vali của mình.
Cô lấy điện thoại trong túi ra.
Có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là từ khách hàng trước đây của cô, cũng có của Lưu San, duy chỉ không có của Cố Lăng Kiệt.
Lòng cô chua xót, dùng sự lãnh đạm để che giấu sự bi thương.
Nếu như cô đoán không sai, thì Cố Lăng Kiệt vẫn còn ở bên người con gái kia.
Nhưng mà dù thế nào đi nữa cô cũng muốn nói chuyện rõ ràng với anh.
Tô Khánh Nam sâu xa nhìn Bạch Nguyệt, “Đi thôi.”
Bạch Nguyệt xách vali ra ngoài, dốc hết đồ đạc trong vali vào thùng rác, sau đó kéo chiếc vali rỗng về.
Lúc đến cổng quân khu đã là sáu rưỡi tối.
Cô nhìn điện thoại, Cố Lăng Kiệt vẫn không gọi đến.
“Em gọi người ở trong ra đón em đi, nếu không em không vào được đâu.” Tô Khánh Nam nhắc nhở.
Bạch Nguyệt mở cửa, xuống xe.
Tô Khánh Nam không xuống xe, nhưng hạ cửa kính xuống, nhắc cô: “Đừng quên uống thuốc, em vẫn đang bị sốt đấy, em là bác sĩ, những chuyện này em phải rõ hơn người khác, còn nữa, anh vẫn luôn đợi em quay lại.”
Bạch Nguyệt nhìn xe của Tô Khánh Nam rời đi.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy số của Cố Lăng Kiệt liền ngây ra một lúc, cuối cùng cũng nhận điện thoại.
“Alo, Tiểu Nguyệt, anh có chút chuyện, sẽ về muộn một chút, em ăn cơm trước đi, không cần đợi anh, hội nghị anh đã sắp xếp sang tám giờ sáng mai rồi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy không muốn nói gì hết. Cứ thế cúp điện thoại.
Con người mà, đều không có tự trọng.
Mới nãy cô rất muốn nói một câu, không sao, đúng lúc cô cũng có việc, có lẽ mấy ngày tới sẽ không về.
Nhưng cô vẫn muốn chính miệng hỏi anh, anh đang nghĩ gì? Người con gái đó là ai?
Cuối cùng, cô không cam tâm bèn gọi taxi đến khách sạn cao cấp, đặt phòng tổng thống 2110, đối diện phòng Cố Lăng Kiệt.
Cô thấy mình bây giờ rất biến thái, giống như người đàn bà ghen tuông quan sát cửa phòng đối diện bên ngoài mắt mèo.
Cô căm ghét hành động của chính mình, nhưng không làm như thế thì cô không qua được bậc thềm trong lòng.
Cô cứ đợi mãi, đợi đến khoảng mười giờ hai mươi phút tối, có người giao đồ ăn gõ cửa phòng Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt mở cửa, mang đồ ăn vào.
Lúc này Bạch Nguyệt mới nhớ ra cô cũng chưa ăn tối, nhưng cô không muốn ăn.
Đợi đến mười hai giờ, Cố Lăng Kiệt cuối cùng cũng ra ngoài.
Bạch Nguyệt mở cửa phòng nhìn ra, Cố Lăng Kiệt mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, bước nhanh đến thang máy.
Tất cả sự kiên trì trong lòng cô đều sụp đổ, giống như một ngọn núi đè ép trái tim cô dưới lòng đất tăm tối không thấy mặt trời.
Bạch Nguyệt đóng cửa phòng, suy sụp đổ người xuống giường.
Lúc này cô mới thấy thật mệt mỏi, bởi vì đứng quá lâu mà hai chân đều nhức mỏi.
Bốn bề tĩnh lặng, đến mức cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
Đây có lẽ là vận mệnh đã an bài rồi, cho dù cô không làm chuyện trái với đạo lí cũng thế thôi.
Điều cô mong muốn rất đơn giản, thực sự rất đơn giản, cô chỉ muốn một cuộc sống thật vui vẻ mà thôi.
Cuối cùng là tại cô vọng tưởng thứ không thuộc về mình, nên bây giờ mới phải đau khổ thế này.
Cô nhìn điện thoại, vẫn không có cuộc gọi đến của Cố Lăng Kiệt.
Thực ra, cô đột ngột cúp điện thoại, Cố Lăng Kiệt hẳn phải biết cô đang giận.
Anh rõ ràng biết cô đang giận, nhưng một cuộc điện thoại cũng không có, chứng tỏ rằng, so với người con gái kia, anh căn bản không quan tâm đến việc cô tức giận.