Chương 734: Trở Về
CHƯƠNG 734: TRỞ VỀ
"Đem Tiểu Hạ theo đi, cô ta sẽ giữ đứa bé, Thủ Thủ cũng thân với cô ta, nếu Lăng Kiệt xảy ra chuyện gì, cô ta cũng có thể xử lý khẩn cấp.”
"Như vậy cũng tốt, em cũng có thể yên tâm một chút." Bạch Nguyệt vui vẻ đồng ý .
"Em cũng không cần lo lắng cho những người khác, anh sẽ để bọn họ tiếp tục ở lại căn cứ nghiên cứu, còn một chuyện nữa, mẹ vẫn hỏi em ở đâu? Hỏi anh vì sao lại kết hôn với người khác, lúc trước anh không dám nói, chỉ nói em đi du học thôi, lần này em và Lăng Kiệt có trở về thăm mẹ không?" Hình Thiên hỏi.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, hỏi: "Lần này chúng ta có trở về thăm mẹ không?"
Cố Lăng Kiệt gật đầu: "Có."
"Ừ." Bạch Nguyệt trả lời Hình Thiên: "Lần này sẽ trở về thăm mẹ, chúng ta hẹn tối nay đi, lát nữa em sẽ đi, buổi trưa là có thể đến rồi, em đến hồ câu cá, buổi tối trở về uống canh cá. Cá năm nay có lẽ sẽ béo khỏe hơn năm trước đấy.”
Hình Thiên nở một nụ cười, ánh mắt mang theo chút ấm áp, trong trí nhớ vẫn còn hương vị tươi ngon của canh cá Bạch Nguyệt nấu.
Rất kỳ là, trước kia anh thường xuyên mơ tới Bạch Nguyệt, nhưng từ sau khi Bạch Nguyệt ở bên cạnh Cố Lăng Kiệt, anh chưa từng mơ về cô lần nào nữa, có khi rất giống cô, nhưng thậm chí không thể nhớ ra dáng vẻ của cô nữa.
"Được, tối gặp." Hình Thiên cúp điện thoại.
Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì cả,
Bọn họ sửa sang hành lý trở về, Bạch Nguyệt còn rất căng thẳng.
Cô đã lâu rồi không rời khỏi căn cứ, không biết Hình Thiên có nói chuyện của Cố Lăng Kiệt cho mẹ không, không biết Lưu San thế nào, Thẩm Diên Dũng thế nào rồi.
Lúc trước cô sợ mình không thể tập trung, dứt khoát không liên lạc, không quan tâm, cũng không nghĩ tới.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô: "Có anh ở đây."
Bạch Nguyệt nở nụ cười, rõ ràng người nên căng thẳng, nên lo lắng phải là anh mới đúng.
Ngược lại, anh vẫn cực kỳ bình tĩnh, cho dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt những vẫn không biến sắc, cô còn không bình tĩnh được như anh.
"Mẹ nhìn thấy anh, nhìn thấy Thủ Thủ, chắc chắn sẽ vui vẻ." Bạch Nguyệt nói.
"Nhìn thấy em cũng vui vẻ." Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt nghe thấy anh nói như vậy thì vui vẻ , tựa lên vai anh: "Chúng ta tìm ra Lã Bá Vĩ trước, sau đó giải quyết lo lắng về sau, rồi chọn một thành phố mình thích ở lại, thỉnh thoảng đi đảo hoang nghỉ dưỡng, được không?
"Lúc đó, phải làm những chuyện có ý nghĩa." Cố Lăng Kiệt sửa lời.
Bạch Nguyệt đồng ý: "Chuyện nào mà nghĩ tới, chúng ta đều làm."
*
Trong lúc không để ý, xe đã sắp đến biệt thự rồi.
Bạch Nguyệt lại bắt đầu trở nên căng thẳng, loại cảm giác này rất kỳ lạ, còn mang theo chút hưng phấn và mong đợi.
Xe chạy đến trước cổng gác, Bạch Nguyệt phát hiện, vậy mà vẫn là mấy người gác cổng kia.
"Phu nhân. Ngài Tổng thống." Bảo vệ cửa cung kính hô lên, nhìn thấy trên xe con có một người lái xe không quen, còn có một người phụ nữ đang ôm đứa bé.
"Anh ấy không phài ngài Tổng thống, là Thủ trưởng Cố của mọi người." Bạch Nguyệt giải thích.
Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nhìn về phía mấy người gác cổng.
Những người này từng là Ám ảnh của anh, mặc dù chưa gặp một năm rưỡi, nhưng anh chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra bọn họ
Bọn họ nhìn thấy Cố Lăng Kiệt đều rất kích động.
Cố Lăng Kiệt vẫn bình tĩnh như trước, trầm giọng nói: "Vất vả rồi."
"Là Thủ trưởng, là Thủ trưởng, Thủ trưởng đã trở về, cuối cùng Thủ trưởng cũng trở về rồi." Mấy người gác cổng hưng phấn hét to, trong mắt đều mang theo nước mắt.
Cố Lăng Kiệt gật đầu, không có cảm xúc gì nhiều, bảo lái xe: "Đi thôi."
Xe tiếp tục đi về phía trước
Bạch Nguyệt muốn cười, đây là Cố Lăng Kiệt, người đàn ông cô yêu, cho dù trường hợp gì, cũng đều mang theo dáng vẻ quân nhân nghiêm túc.
Chỉ chốc lát, xe đã chạy đến cửa biệt thự.
Tống Tâm Vân xông ra từ trong nhà, đi theo phía sau bà ta còn có Trương Tinh Vũ và Lâm Thư Lam
Khuôn mặt của Lâm Thư Lam đã chữa trị hai lần, gần như đã khỏi rồi, chỉ còn lại một vài khác biệt màu sắc, vấn đề này có thể cải thiện bằng trang điểm.
Cố Lăng Kiệt xuống xe trước.
Bạch Nguyệt cũng đi theo xuống xe.
Tiếp theo là Tiểu Hạ bế Thủ Thủ.
Tống Tâm Vân rất kích động, đi đến trước mặt Cố Lăng Kiệt, còn chưa nói gì mà nước mắt đã chảy ra: "Lăng Kiệt, là con, thật là con!"
Cố Lăng Kiệt sâu sắc nhìn Tống Tâm Vân, lên tiếng: "Vâng, mẹ."
Tống Tâm Vân che miệng khóc thành tiếng.
"Mẹ, bọn con trở về rồi." Bạch Nguyệt an ủi nói.
"Mẹ biết, thật ra mẹ đã biết từ lâu rồi, Thiên không phải con, Thiên là anh song sinh của con, con chắc chắn đang chữa bệnh ở bên ngoài.” Tống Tâm Vân xúc động nói.
Bạch Nguyệt biết Tống Tâm Vân có chuyện muốn nói với Cố Lăng Kiệt nói, nên không có chen miệng vào.
"Con của mình, sao có thể không nhận ra chứ. Mẹ không muốn vạch trần, không muốn khiến các con phải khó xử, con đã về rồi, thật tốt, thật tốt." Tống Tâm Vân nâng mặt Cố Lăng Kiệt.
Anh vẫn lạnh lùng như trước, không có bao nhiêu cảm xúc.
Tống Tâm Vân cũng rất vui vẻ, đây là Cố Lăng Kiệt.
Bà ta xoay người, nắm lấy tay Bạch Nguyệt: "Con đứa nhỏ này, sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ, nói đi là đi, một cuộc điện thoại cũng không gọi về, biết mẹ lo cho con đến mức nào không? Mẹ còn sợ Lăng Kiệt đã chết, con muốn đi tự tử ấy."
Mắt của Bạch Nguyệt cũng đỏ lên.
Cô không dám nói, không muốn nói, vô duyên vô cớ mất tích, ít nhất người quan tâm cô vẫn còn nhớ đến cô, sau này biết Cố Lăng Kiệt còn sống, nhưng lại là người thực vật, cô vẫn không dám nói như trước.
Sau khi Cố Lăng Kiệt tỉnh lại, cô luyện tập hồi phục chức năng cùng anh cũng không nói gì, chỉ nghĩ, đợt Cố Lăng Kiệt hoàn toàn khỏe lên rồi về, cho nên vẫn không nói.
"Xin lỗi, mẹ." Bạch Nguyệt xin lỗi.
"Đứa nhỏ ngốc, sao mẹ có thể trách con được, trở về là tốt rồi, ở bên ngoài vất vả lắm đúng không." Tống Tâm Vân thương Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt.
"Không có, anh cả ở bên ngoài chăm sóc rất tốt, mẹ mới vất vả rồi." Bạch Nguyệt nói.
"Không sao, sau này mẹ có các con, một chút cũng không sao cả." Tống Tâm Vân vui vẻ nói, nhớ tới một chuyện, đặt mắt trên người Thủ Thủ.
Thủ Thủ đã mọc răng, đang nhe răng cắn cắn đồ cắn răng, rất là lanh lợi, ánh mắt mở thật to, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tống Tâm Vân.
"Nó là Thủ Thủ, Cố Thủ Hi, bây giờ đã bảy tháng tuổi rồi, không biết đi, không biết nói, nhưng bò rất giỏi. Là một bé trai." Bạch Nguyệt giải thích.
"Đứa nhỏ trong bụng con đã lớn như vậy rồi sao, tốt quá, cho bà nội ôm một cái." Tống Tâm Vân nói xong bèn đến ôm Thủ Thủ.
Từ nhỏ Thủ Thủ đã được người này ôm, người kia ôm, cho nên không sợ người lạ cho lắm.
Cậu bé bị Tống Tâm Vân ôm lấy cũng không khóc không quậy phá, tiếp tục gặp đồ cắn răng.
Tống Tâm Vân luôn muốn ôm cháu trai, Thủ Thủ đáng yêu thế này, bà vui vẻ đến không chịu được.
"Bà chủ, bên ngoài lạnh lẽo, vào trong ngồi đi ạ." Lâm Thư Lam nhắc nhở.
"Đúng, đúng, mau mau vào nhà." Tống Tâm Vân nói xong, ôm Thủ Thủ đi vào nhà.
"Mợ chủ." Lâm Thư Lam gọi Bạch Nguyệt, đôi mắt cũng đỏ lên: "Bọn tôi đều nhớ cô."
Trương Tinh Vũ có chút khó xử, dù sao anh ta cũng từng tạo phản, trở thành người của Hình Thiên, gãi đầu gọi: "Thủ trưởng, mợ chủ."