Chương 701 Anh Không Sợ Bị Em Liên Lụy
CHƯƠNG 701 ANH KHÔNG SỢ BỊ EM LIÊN LỤY
“Đang ở đâu?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
“Ở nhà.”
“Chuyện cô ở nước B, Hình Thiên đã nói với tôi, anh ta nói người của tôi bị Hình Thương giết, là như vậy sao?” Thẩm Diên Dũng trầm giọng hỏi.
“Đó chỉ là sự suy đoán của tôi, lúc chúng tôi ở nước ngoài gặp phải ám sát, sau đó được Giang Hành Duật cứu.”
“Giang Hành Duật? Hắn ta sao có thể ở nước B?” Thẩm Diên Dũng không hiểu nói.
“Không biết, Giang Hành Duật nói nhìn thấy Ngô Điền lén lén lút lút, thế nên theo dõi, phát hiện Ngô Điền muốn giết bọn tôi.”
“Ngô Điền, sao có thể? Bọn họ sao có thể nói là Ngô Điền chứ?”
“Mục đích của bọn họ là li gián anh và Hình Thiên, nếu là Ngô Điền thời điểm đó ẩn hiện trong nước, vậy thì lời nói dối của bọn họ không đánh cũng tự vỡ, thế nên tôi đoán mấy ngày này Ngô Điền có lẽ là mất tích, bọn họ vì để cả chuyện này thành sự thật đáng tin, khả năng tám mươi đến chín mươi phần trăm là Ngô Điền đã bị giết.” Bạch Nguyệt phân tích.
“Cô có thể tìm thấy thi thể của Ngô Điền hiện giờ đang ở đâu không? Lợi dụng vệ tinh.” Thẩm Diên Dũng truy hỏi.
“Nếu như bọn họ ở dưới giám sát, thì có thể tìm thấy, nhưng, Hình Thương biết tôi có vệ tinh, sợ là ông ta sẽ không ở chỗ có giám sát động tay.” Bạch Nguyệt bình tĩnh nói.
“Cô có cách nào có thể tìm thấy thi thể của Ngô Điền không?”
“Thi thể được tìm thấy có vài khả năng, một là dựa theo lo-gic sự việc tính ra thi thể ở đâu, hai là bị người khác vô tình phát hiện, ba là hung thủ nhận tội, thế nên, tôi để nghị anh trực tiếp hỏi Hình Thương.
“Nếu như Hình Thương không thừa nhận, các người có chứng cứ không?” Thẩm Diên Dũng nhíu mi hỏi.
“Không có.” Bạch Nguyệt trả lời dứt khoát.
“Trước khi cô rời đi có thể giúp tôi hỏi ra được không, năng lực thôi miên của cô rất mạnh, có thể thông qua thôi miên biết được đáp án chứ?” Thẩm Diên Dũng ôm hi vọng hỏi.
“Không nhất định.”
“Thử đi, cậu ta là người bên cạnh tôi, tôi không muốn cậu ấy đến xương cốt cũng không có, tôi còn phải giao lại cho người nhà cậu ấy.” Thẩm Diên Dũng thành khẩn yêu cầu nói.
Bạch Nguyệt nhớ đến Cố Lăng Kiệt cũng không có xương cốt, cô hiện tại là muốn tìm bằng được anh, thế nên, cô hiểu cảm nhận của người nhà Ngô Điền.
“Tôi thử xem. Anh mời Hình Thương đến chỗ anh làm khách, tôi sẽ đưa cho anh một ít thuốc, anh nhớ để Hình Thương trong lúc không hay biết gì uống, trước khi ông ta uống, đừng để ông ta phát hiện anh cố ý.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
“Được, ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ mời một vài quan chức cùng ăn cơm. Đến lúc đó tôi sẽ gọi cô qua.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Ừm.” Bạch Nguyệt đáp lại một tiếng, ngắt điện thoại, đứng bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài.
“Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt lẩm bẩm nói.
Eo bị người khác ôm lấy.
Trong lòng cô căng thẳng, nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Cố Lăng Kình.
Nhưng, cô biết, anh không phải là Cố Lăng Kiệt.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt càng thêm sâu, giống như thâm sâu không thể đoán được, càng thêm u tối.
“Hình Thiên.” Cô gọi.
“Ừ.” Hình thiên đáp lời.
“Hình Thương nói, anh là anh trai song sinh của Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói, nhìn có vẻ bình tĩnh, đó là bởi vì trái tim của cô, đã đóng băng trong hồ băng lăng lẽo rồi.
Cô đã biết đáp án, chỉ là, vẫn muốn tận tai nghe anh nói.
“Em tin lời ông ta nói.” Hình Thiên trầm giọng nói, ánh mắt nóng bỏng nhìn mắt cô.
“Lúc chúng ta ở trên đảo, có nuôi một con rùa, còn nhớ tên đặt cho con rùa chứ?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Lúc chúng ta trên đảo, không có nuôi rùa.”
Bạch Nguyệt nhìn anh, nhếch môi, trong mắt lại rất đau khổ, bao trùm hơi sương: “Cho dù như vậy, em vẫn biết, anh không phải Cố Lăng Kiệt.”
“Thế nên em tin lời ông ta nói.” Hình Thiên dịu dàng nói, nhìn có vẻ hỏi rất bình tĩnh, buông tay ôm Bạch Nguyệt ra.
“Em tin cảm giác của em, nếu như có một ngày, anh tìm thấy một người phụ nữ còn quan trọng hơn sinh mệnh của anh, anh sẽ hiểu được những lời em nói lúc này.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói, giống như đang thì thầm vậy.
Hình Thiên cũng cười.
Anh biết, Bạch Nguyệt thông minh như vậy, anh không thể tiếp tục giả vở được nữa.
“Nếu như nói, anh đã yêu em rồi thì sao?” Hình Thiên mang theo hi vọng hỏi.
“Trong lòng anh, em và Cố Lăng Kiệt ai đối với anh càng quan trọng hơn?” Bạch Nguyệt không trực tiếp trả lời anh.
Đây có lẽ là ưu điểm của nhà tâm lí học, kĩ năng khéo léo hóa giải vấn đề, để anh tự mình lựa chọn.
“Em trai anh đã chết rồi, người phụ nữ nó yêu, là người đầu tiên anh cần chăm sóc, anh không thể để nó trên thiên đường cũng không yên tâm.”
“Anh không cần làm như vậy.”
“Có lẽ em không tin, anh thực ra sớm đã biết em.” Hình Thiên tỏ tình.
“Anh trước đây xuất hiện trong cuộc sống của bọn em?” Bạch Nguyệt nghi ngờ.
“Không phải, là trong mơ, anh biết rất nhiều chuyện liên quan đến em và Cố Lăng Kiệt. Anh nhìn thấy cậu ấy vì em là cắt ngón tay, anh nhìn thấy cậu ấy em mà mất ngủ, anh nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của bọn em trên đảo, anh cảm nhận được nỗi đâu trong lòng cậu ấy, không nỡ, và nuối tiếc.” Hình Thiên nghẹn ngào nói: “Thế nên anh cũng biết, cậu ấy chắc chắn thông qua anh, có thể nhìn thấy em.”
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm Hình Thiên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: “Anh ấy hiện giờ đang ở đâu?”
“Anh đã đem cậu ấy chôn cất bên cạnh ba mẹ, Tiểu Nguyệt, đừng để cậu ấy không yên tâm, đừng để cậu ấy lo lắng, em từng nói, yêu một người, không phải là đi làm chuyện em cho là yêu, mà là đi làm chuyện cậu ấy hi vọng em làm, cậu ấy hi vọng em sống thật tốt.”
Bạch Nguyệt nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: “Thực ra, em vẫn luôn là một người rất ích kỉ, ha.”
“Em không phải, em là người thà hi sinh chính mình cũng phải thành toàn cho người khác, em là người thà để bản thân đau đớn, cũng sẽ dựa theo hi vọng của người khác mà sống, nghĩ đến Tiểu Diễn, nghĩ đến đứa bé trong bụng, em thật sự nhẫn tâm để đứa bé chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài mà để nói rời đi sao? Cố Lăng Kiệt rất mong đợi sự ra đời của đứa bé này, cậu ấy sẽ trách em.”
Nước mắt của Bạch Nguyệt càng chảy dữ dội: “Nói như vậy, em vẫn thực sự vì người khác suy nghĩ rất nhiều, nhưng em suy nghĩ cho người khác như vậy, tổn thương đắc tội vô cùng lớn, đều cảm thấy áy náy, tại sao không có được hạnh phúc? Mỗi lần em cho rằng hạnh phúc ngay bên cạnh, giống như trúng phải lời nguyền, sẽ biến mất, em đã chán ghét sự tàn nhẫn của thế giới này rồi.”
“Anh sẽ cho em hạnh phúc, hạnh phúc mà em đã từng hi vọng, tương lai đều sẽ thành hiện thực, cho anh một cơ hội.” Hình Thiên thâm tình lại lo sợ nói.
“Hình Thiên.” Bạch Nguyệt hít hít mũi, cố gắng không để bản thân mất khống chế.
“Lúc em sinh đã, đã xác định bất hạnh, cha mẹ li hôn, mẹ mắc phải bệnh thần kinh, không dễ dàng gì mới tìm thấy Cố Lăng Kiệt, anh ấy và em ở bên nhau, cũng chưa từng có hạnh phúc, thậm chí có vài lần suýt chết, người ở bên em, đều có kết cục không tốt.”
“Anh không sợ không có kết quả tốt, anh chỉ sợ em tự sát.” Hình Thiên kích động nắm lấy tay Bạch Nguyệt: “Đừng chết, đừng để người quan tâm em tuyệt vọng và đau khổ, Cố Lăng Kiệt cũng không hi vọng em vì cậu ấy mà chết, cậu ấy là người thà cô độc, cũng sẽ gánh vác trách nhiệm.”
Việt