Chương 346: Thì Ra Là Em
CHƯƠNG 346: THÌ RA LÀ EM
“Bí mật tôi muốn biết?” Lưu San hoài nghi: “Cái gì?”
“Bây giờ tâm trạng anh không tốt.” Anh cười mờ ám, đặt cô xuống giường.
“Liên quan tới anh sao?” Lưu San nheo mắt lại, hỏi dò.
Thẩm Diên Dũng càng cười càng mờ ám, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: “Em muốn hiểu rõ anh à?”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Lưu San uể oải đung đưa bàn chân: “Anh cút ra ngoài đi.”
Thẩm Thiên Dũng nghiêng người đè xuống, anh nâng cằm Lưu San lên, ánh mắt nhìn cô sáng rực: “Anh rất thích nhìn dáng vẻ đắc ý này của em.”
Lưu San gạt tay anh ra, lạnh lùng nói: “Anh cút ra ngoài, còn có thể nhìn thấy dáng vẻ đắc ý hơn của tôi.”
“Bí mật này liên quan tới bữa tiệc từ thiện lần này, em không muốn ra ngoài chơi sao?” Thẩm Diên Dũng nhếch miệng hỏi, thừa dịp cô hơi do dự, nâng mắt cá chân cô lên, trực tiếp công chiếm.
Lưu San nhướng mày, tát vào mặt anh một cái, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Anh giữ cổ tay Lưu San ở đỉnh đầu của cô, nhìn cô chăm chú.
Nếu đổi lại là người khác, dám đánh mặt anh, chắc chắn chết ngay tức khắc.
Nhưng Lưu San đánh mặt anh đã là việc thường ngày.
Anh từng chút từng chút, sức rất lớn, hận không thể trực tiếp tiến vào sâu linh hồn cô.
Lưu San gắt gao trừng mắt với Thẩm Diên Dũng, trong lòng vô cùng chán ghét.
Là người kỹ thuật đều tốt hơn anh.
Cô căn bản không thoát được, nếu anh ăn cô, mà cô không thoải mái thì bí mật cũng không nghe được.
“Anh xuống đi.” Lưu San giận dữ.
Thẩm Diên Dũng cơ bắp căng cứng, gương mặt tuấn tú càng thêm cương nghị, anh dùng thêm sức, không vui nói: “Em không muốn nghe bí mật?”
Cứ theo đà này, cô cảm thấy còn chưa biết bí mật thì cô đã chết bất đắc kỳ tử rồi: “Để tôi làm.”
Thẩm Diên Dũng ngẩn người, ánh mắt kinh ngạc và vui mừng, không thể tin nhìn Lưu San: “Em làm?”
Lưu San ngậm miệng, không muốn nói chuyện.
Bây giờ cô cảm thấy rất uất ức có được không?
Thẩm Diên Dũng mỉm cười, trực tiếp xoay người, ôm cô lên phía trên.
Lưu San nhìn gương mặt vô cùng mê hoặc của anh, người này không làm phụ nữ thật là phí của trời.
“Biết làm sao được, không cần em dạy cho anh chứ. Bây giờ tâm trạng em khá tốt.” Thẩm Diên Dũng kiên nhẫn nhìn cô, hơi nhíu mày, vô cùng mờ ám.
Lưu San hít sâu một hơi, buồn bực đặt cái gối lên mặt anh, thật muốn giết chết anh cho rồi.
Nhưng giết chết anh, cô không sống được, Trần Niệm cũng không sống được, Tiểu Bối còn chưa có ba mẹ.
Cô buông lỏng tay ra, không ép chặt, từ từ tới gần anh, thu hẹp khoảng cách tiếp xúc.
Thẩm Diên Dũng bỏ gối ra, dịu dàng chăm chú nhìn khuôn mặt Lưu San, anh nhếch miệng: “Quả nhiên, nhìn như vậy em càng xinh đẹp.”
“Tâm trạng tốt rồi thì phải nói bí mật nói cho tôi biết, nếu như anh nuốt lời, sau này đừng muốn tôi tự nguyện.” Lưu San cảnh cáo.
Thẩm Diên Dũng ôm eo cô: “Anh đã lừa em khi nào chứ?”
“A.” Lưu San khẽ cười một tiếng.
Nụ cười đầy ý châm chọc và phủ định.
Cô không hề tin Thẩm Diên Dũng, anh còn mặt dày nói chưa từng lừa cô.
Thẩm Diên Dũng vuốt mũi cô một cái: “Tập trung một chút.”
Không biết là vì Thẩm Diên Dũng vừa làm cách đây không lâu, hay đúng là cô không tập trung, làm nửa giờ, anh vẫn chưa ra.
Chân cô vừa đau vừa run, cơ bắp cương nhức, động khẽ cũng không muốn.
“Phiền chết được, kim cương cũng có lúc mềm nhũn, anh uống thêm thuốc đi, phiền chết được.” Lưu San oán trách, không làm nữa, nằm ở một bên.
Thẩm Diên Dũng vui vẻ cười, hôn lên môi cô, tiếp theo là lượt của anh.
Lưu San mơ màng ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu mới giật mình tỉnh dậy, cô mở mắt thấy trời đã tối đen.
“Mấy giờ rồi rồi?” Lưu San hỏi.
Thẩm Diên Dũng bị cô đánh thức, cầm điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn thoáng qua: “Bốn giờ mười lăm, vẫn còn sớm, em ngủ tiếp đi.”
“Đã bốn giờ mười lăm rồi, vậy bây giờ tình hình tiểu Bạch thế nào, anh vẫn chưa nói bí mật cho tôi đấy?” Lưu San đẩy Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng bị cô đẩy, không làm sao được, đành ngồi dậy bật đèn, mắt mơ màng nhìn cô: “Báo cáo máu của Trần Niệm cho thấy tạm thời bình thường, đêm qua anh đã nói bí mật cho em, em không nghe thấy ư?”
Lưu San đánh vào vai anh: “Tôi ngủ thiếp đi, làm sao nghe thấy, lát nữa anh nói lại lần nữa đi. Ngoài ra, sau này có phải Trần Niệm sẽ khôi phục bình thường hay không?”
Thẩm Diên Dũng cầm tay cô, quan sát mắt cô, hỏi lần nữa: “Lúc trước em đồng ý với anh, nếu anh chữa khỏi cho cô ấy, cả đời này em sẽ đi theo anh, em còn giữ lời không?”
“Đương nhiên.” Lưu San không cần suy nghĩ nói.
Thẩm Diên Dũng nhếch môi: “Lần này nghiên cứu rất thành công, cơ thể Trần Niệm đang hồi phục, nếu như không có việc gì bất ngờ xảy ra, chắc sẽ khôi phục bình thường. Nhưng nếu như em bội bạc, thì anh cứu được ai, cũng sẽ giết người đó, càng không nương tay với em, hiểu chưa?”
Lưu San hoảng hốt, khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy hơi bối rối.
Nếu cô rời đi, nhất định phải mang theo tiểu Bạch cùng đi, Thẩm Diên Dũng người này lòng dạ nham hiểm, chuyện như vậy còn làm được.
“Làm sao vậy? Em hoảng sợ à?” Thẩm Diên Dũng trầm mặt, cầm chặt tay cô.
Lưu San rút tay ra, nắm chặt nắm đấm.
Cô không nên chột dạ, Thẩm Diên Dũng nguy hiểm như vậy, cô vừa hơi bối rối, anh đã có thể nhìn ra.
“Anh sẽ không nương tay với tôi như thế nào?” Lưu San hỏi.
“Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh sẽ cho em cả đời vinh hoa phú quý. Em tuyệt đối không nên khiêu chiến anh, thứ em quan tâm nhất anh đều biết, ví dụ như, Trần Niệm, ví dụ như Tiểu Bối, ví dụ như, ba mẹ em.” Thẩm Diên Dũng ám chỉ.
Trong lòng Lưu San càng bi thương.
Cô chưa từng muốn vinh hoa phú quý. Thứ cô muốn, Thẩm Diên Dũng vĩnh viễn không cho được, nhưng đúng là anh biết được nhược điểm của cô ở đâu.
“Bí mật anh muốn nói là cái gì?” Lưu San đổi chủ đề.
“Ngày mai, Tô Khánh Nam và Cố Lăng Kiệt cũng sẽ tới buổi đấu giá, họ muốn có được « Thiếu nữ trong mơ». Bọn họ cảm thấy đấu giá được « Thiếu nữ trong mơ» chẳng khác nào thành công một nửa. Trên thực tế thứ Mạc Băng quan tâm, không phải bức họa « Thiếu nữ trong mơ» này, mà là hoạ sĩ Stephen.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Sau đó thì sao? Anh nói với tôi cái này, thì làm được cái gì?” Lưu San không hiểu.
“Ngày mai còn có một người sẽ đến, anh ta là quý tộc Anh Quốc, kế thừa tước vị của mẹ, gia tài có thể địch nổi một quốc gia.Anh ta là bạn của Stephen. Nên nếu như em không đấu giá được bức tranh này, có thể tìm Stephen hỗ trợ, phần thắng sẽ lớn hơn.”
“Anh không tự tìm nên mới có thể nói thoải mái như vậy.” Lưu San hoài nghi nhìn Thẩm Diên Dũng.
“Đã đi tìm, nhưng không hiệu quả. Nhưng anh biết, hôm qua ở trên máy bay, người cứu Alan chính là Trần Niệm.” Thẩm Diên Dũng mỉm cười, trong vòng nghìn dặm, dường như mọi thứ đều trở nên nhạt nhòa.