Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 361: Không Phải Muốn Dụ Dỗ Tôi Sao, Tôi Cho Em Dụ Dỗ​




CHƯƠNG 361: KHÔNG PHẢI MUỐN DỤ DỖ TÔI SAO, TÔI CHO EM DỤ DỖ
Trần Niệm nhìn những người khác đều đang nhìn về phía cô.
Nếu như cô rời đi, có vẻ như giữa cô và Cố Lăng Kiệt có gì đó.
Nếu như cô không đi, càng khiến cho người ta cảm thấy giữa cô và Cố Lăng Kiệt có gì đó.
“Cậu đừng đi.” Lưu San khuyên nhủ Trần Niệm.
Trần Niệm khẽ gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy không có chuyện gì muốn nói với anh ấy. Mọi người giúp đỡ đưa Olivia và Lysa lên trên giường đi.”
Hạ Hà nói: “Cô Trần, tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?”
“Được.”
Lưu San lo lắng giữ chặt tay Trần Niệm: “Sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Không sao đâu.” Trần Niệm khẳng định. Cô mở chức năng đèn pin trên di động ra, đi theo Hạ Hà ra phía sau của ngôi biệt thự.
“Lần này tôi muốn đi theo Cố Lăng Kiệt trở về, không muốn trốn đông trốn tây nữa, cô cảm thấy như thế nào?” Hạ Hà hỏi Trần Niệm.
“Khi chưa gặp được Chu Hân Ly, thật ra tôi tin cô không phải là gián điệp, bởi vì cuộc sống của cô không tốt. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ cô nên về nước mà không phải là trốn ở nơi không có bóng người như thôn Đường Tiền.”
Sau khi gặp Chu Hân Ly, tôi nghĩ có phải do lần trước cô không hoàn thành tốt nhiệm vụ, cho nên cô bị quốc gia từ bỏ rồi không.” Trần Niệm trầm giọng nói.
“Cô có ý gì?” Giọng nói của Hạ Hà trở nên sắc bén, có chút khó hiểu nhìn Trần Niệm.
“Lúc Chu Hân Ly vừa trở về, cô ta giả bộ như đang bị bệnh tâm thần, dây dưa Cố Lăng Kiệt, tôi có thể khẳng định cô ta không bị bệnh. Tôi cảm thấy, cô ta chính là gián điệp.
Thế nhưng, sau khi cô ta biết tôi, cô ta chủ động buông tay, còn nói cho tôi biết, giữa cô ta và Cố Lăng Kiệt có một đứa con, nhờ tôi chăm sóc cho đứa bé đó.
Qua nhiều năm như thế, cô ta vẫn luôn như có như không ở bên cạnh Cố Lăng Kiệt, cô ta không làm chuyện xấu. Tuy có đôi khi, thủ đoạn của cô ta có chút hèn hạ, đó là vì cô ta muốn níu kéo tình cảm của Cố Lăng Kiệt.” Trần Niệm giải thích.
“Đúng thế, nếu như cô ta là người quang minh chính đại, cô ta sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ đó sao. Cô ta chính là gián điệp, tôi chắc chắn.” Hạ Hà có chút kích động.
“Đó là bởi vì cô biết mình không phải là gián điệp, cho nên cô mới có thể chắc chắn như thế, chỉ là người khác không biết, người khác không cách nào phán đoán ra giữa cô và Chu Hân Ly, ai mới là người nói thật, ai là người nói dối.” Trần Niệm cao giọng nói.
“Không phải cô biết ư? Không phải là cô tin tưởng tôi sao?” Hạ Hà hỏi ngược lại.
“Tôi tin tưởng cô là bởi vì Chu Hân Ly đứng ở phía đối lập tôi, tôi không có lý do nào để tin cô ta, nói đến nhân tố tình cảm, Chu Hân Ly có một đứa con trai với Cố Lăng Kiệt. Cha mẹ Cố Lăng Kiệt vẫn luôn hy vọng Chu Hân Ly trở thành vợ của Cố Lăng Kiệt, cô cảm thấy người cha mẹ có quyền có thế của Cố Lăng Kiệt sẽ tin cô ta, hay là tin cô?”
Hạ Hà ngây người, đúng thế, nếu như ngay từ đầu Cố Lăng Kiệt tin cô ta, cô ta đâu cần phải chạy trốn.
Cố Lăng Kiệt không tin cô ta cũng bởi vì nguyên nhân tình cảm.
“Bây giờ tôi phải làm gì?” Hạ Hà hỏi Trần Niệm.
“Hoặc là trốn, hoặc là…” Trần Niệm dừng lại: “Cô hoàn thành kế hoạch. Sau đó có thể lén trở về nước A.”
“Lén lút rời đi?” Hạ Hà chăm chú nhìn vào mắt Trần Niệm, trong đầu cô ta có rất nhiều suy nghĩ phức tạp: “Tôi muốn ăn quýt của thôn Đường Tiền.”
Trần Niệm nghĩ đến lần ăn quýt ở trấn nhỏ kia, ông chủ địa phương đưa tới, rất chua, chua đến mức ê răng, thế nhưng rất tự nhiên, cô không ăn nổi, đưa cho Cố Lăng Kiệt ăn.
Lúc đó, ánh mắt anh nhìn cô là cưng chiều, là bất đắc dĩ.
Quýt ăn trong miệng rất chua, thế nhưng trong lòng cô lại ngọt.
“Có lẽ ăn chính là ý cảnh.” Trần Niệm trả lời một câu.
“Cô ăn qua rồi à?” Hạ Hà hỏi.
“Chua muốn rụng răng.” Trần Niệm mỉm cười trả lời.
Hạ Hà nhìn về phía Cố Lăng Kiệt đang giấu mình trong bóng tối, đáp án này, cô ta đã thay anh hỏi.
“Cô và Cố Lăng Kiệt, khi đó tôi còn không nhìn ra hai người ở bên nhau, xem ra tôi mắt mù rồi.” Hạ Hà tán dóc.
Khóe miệng Trần Niệm giật giật, chuyện có ở bên nhau hay không, cô không muốn nhắc đến, quá thương cảm: “Có lẽ Cố Lăng Kiệt sẽ bắt cô về, cô nên tìm cơ hội chạy đi.”
“Anh ấy nói, chỉ cần tôi ở trên đảo này, anh ấy sẽ không bắt tôi.”
“Chuyện này không phù hợp với phong cách làm việc của Cố Lăng Kiệt. Anh ấy là người nghĩa khí, trọng tình trọng nghĩa. Những người hy sinh trong nhiệm vụ đều là những người anh em tốt vào sinh ra tử với anh ấy, cô là người mà anh ấy nghi ngờ nhất, anh ấy sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
“Có lẽ ở trong lòng anh ấy có thứ còn quan trọng hơn. Hiện tại anh ấy thay đổi rất nhiều, tôi nghe Stephen nói, anh ấy giúp Mạc Băng, Mạc Băng và Stephen đã từng yêu nhau, bà ta kinh doanh châu báu, trong quá khứ, làm sao Cố Lăng Kiệt lại có hứng thú với việc kinh doanh châu báu?” Hạ Hà cảm thán.
“Hiện tại anh ấy đã tiếp quản tập đoàn Cố thị, anh ấy có trách nhiệm phát triển công ty của gia tộc. Được rồi, tôi phải đi về đây, nếu không bạn của tôi sẽ lo lắng.” Trần Niệm dừng lại đề tài.
“Bạch Nguyệt, cảm ơn cô, tôi qua nhà bếp nấu mỳ cho mọi người, có lẽ bây giờ mọi người đều đói bụng, chưa ai ăn tối.” Hạ Hà nói xong liền đi về phía nhà bếp.
Trần Niệm xoay người đi về, cô vừa đi được mười mét liền bị Cố Lăng Kiệt chặn đường.
Cô giật mình, cô lấy tay che ngực, nhìn thấy người đến là Cố Lăng Kiệt: “Ngài Cố, anh làm như thế sẽ dọa chết người, anh không biết à?”
“Trước kia không phải em muốn dụ dỗ tôi sao? Hiện tại tôi để cho em dụ dỗ tôi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Trong lòng Trần Niệm run lên, không biết vì sao anh lại đột nhiên nói như thế, đèn pin của điện thoại rọi chiếu sáng lên mặt anh.
Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu xa, kiên định, vẫn lạnh lùng như cũ, không có chút ý nói dối hay đùa giỡn nào.
“Tôi nói muốn dụ dỗ anh khi nào? Ngài Cố, anh đừng tự cho mình là đúng.” Trần Niệm trả lời, đi qua anh.
Cố Lăng Kiệt giữ tay cô lại, nhìn gương mặt giận dữ của cô: “Xin lỗi.”
Trần Niệm kinh ngạc nhìn về phía anh.
Anh rất ít khi nói xin lỗi với người khác, cho nên câu nói này quý giá như thế nào, cô hiểu rất rõ.
“Trước đó thái độ của tôi đối với em kém như thế, đều là một loại khảo nghiệm với em. Dù sao em đến chăm sóc cho con tôi, sau này em sẽ đi vào trong cuộc sống của tôi, con trai tôi hoàn toàn giao cho em.
Hơn nữa, giọng nói của em và vợ trước của tôi rất giống nhau, tôi nghi ngờ có người cố ý phái em tới, thế nhưng sau khi ở chung, tôi phát hiện em không phải do người khác phái tới.
Sau này, con trai của tôi nhờ cả vào em.” Cố Lăng Kiệt chân thành nói, ánh mắt anh sáng rực nhìn cô.
Trần Niệm rất quan tâm đến con anh, như vậy có thể dùng Tiểu Diễn để ở chung với cô.
“Có thể phương thức giáo dục của tôi sẽ rất cực đoan.” Trần Niệm nói trước cho anh biết.
“Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người, trước đó tôi hoài nghi em, cho nên tôi không dùng em, tôi dùng em, tôi sẽ không nghi ngờ em, tôi sẽ tôn trọng cách thức giáo dục của em, mặt khác… Điện thoại di động mà em mua cho Tiểu Diễn, hết bao nhiêu tiền, sau khi trở về, em qua chỗ tôi thanh toán.” Khóe miệng Cố Lăng Kiệt cong lên, anh nói.
Trong lòng Trần Niệm lộp bộp, thật đúng là chuyện gì cũng đều không qua được mắt anh.
Cô có chút lo lắng: “Tôi trở về sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
“Vậy tôi sẽ nói qua về điều kiện và yêu cầu của tôi. Ngoại trừ vợ tôi, tôi sẽ không tái hôn với người khác, cho nên trước khi vợ tôi chưa trở về, em sẽ phụ trách chăm sóc con của tôi. Nếu như em đồng ý, ngoại trừ điều kiện đã nói lúc trước, tôi sẽ đưa thêm một điều kiện, đó chính là nhường Stephen lại cho bạn của em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK