Chương 1407: Tình Cảm Của Một Đời, Có Bao Lâu, Đau Bấy Nhiêu
CHƯƠNG 1407: TÌNH CẢM CỦA MỘT ĐỜI, CÓ BAO LÂU, ĐAU BẤY NHIÊU
“Anh biết rồi, vậy anh đợi sau khi em tan làm thì đến tìm em.” Hạng Thịnh Duật nói
Mục Uyển gật đầu: “ Vậy anh đi chạy bộ đi, em cũng tiếp tục đây, lát nữa cùng nhau ăn sáng.”
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật đồng ý một tiếng, ra khỏi cửa.
Mục Uyển tiếp tục tập yoga.
Có nhiều người rất có giáo dưỡng, đó là vì nguyên nhân gia đình, chúng ta sẽ cảm thấy đứa nhỏ có giáo dưỡng thì trình độ sẽ tương đối tốt.
Nhưng có một vài sự hiểu biết cần phải không ngừng đọc sách, đúc kết kinh nghiệm, không ngừng trau dồi bản thân, không ngừng giải quyết quy tắc của vạn vật trên thế giới, đồng thời càng thêm nắm bắt và tận dụng.
Chỉ cần sống một ngày thì cũng phải cố gắng để học, cho dù ngày mai chết rồi cũng không có quan hệ gì, bởi vì bạn của mỗi thời mỗi khắc, là đạt được, là bình tĩnh, càng hiểu được nhiều hơn.
Đời người rất mỏng manh, nhưng đời người cũng rất kiên cường.
Đừng đánh giá cao sự thay đổi trong một năm, nhưng cũng đừng xem thường sự thay đổi trong năm năm.
Nửa giờ sau, Hạng Thịnh Duật trở về.
Mục Uyển cũng đã tập yoga xong, cô nói với Hạng Thịnh Duật: “Em đã chuẩn bị quần áo và đồ dùng hàng ngày cho anh trong phòng tắm rồi, anh đi tắm trước đi.”
Hạng Thịnh Duật ôm eo Mục Uyển, kéo đến bên người mình.
Anh đổ rất nhiều mồ hôi, cô cũng có thể cảm nhận được cảm giác ẩm ướt ấm áp phả vào mặt mình.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Chờ anh một lát, bây giờ em có thể ra ngoài nhìn một chút, nha?”
Mục Uyển thấy Hạng Thịnh Duật cong khóe môi, cảm thấy rất đẹp.
Cô nhớ hôm qua Hạng Thịnh Duật đã nói để Lã Bá Vĩ đi làm việc.
Sau khi ăn xong, bọn họ đi vận động một chút, quá mệt mỏi nên ngủ luôn, cho nên cũng quên mất chuyện này.
Cô mở cửa ra, nhìn thấy bên hồ ở ngoài cửa treo rất nhiều ngọn đèn nhỏ, ánh sáng phát ra rất đẹp.
Hạng Thịnh Duật đứng sau lưng Mục Uyển, anh nói: “Thật ra mấy ngọn đèn này có rất nhiều màu sắc, Hạng Thịnh Duật mãi mãi yêu Mục Uyển, sau đó là buổi tiệc long trọng, vườn hoa hồng, còn có nai con, tối hôm qua chúng ta ngủ tiếp đi, chờ tối nay là có thể nhìn thấy rồi.”
Mục Uyển nhìn ánh sáng của ngọn đèn bên hồ, bởi vì nguyên nhân là ban ngày, Hạng Thịnh Duật nói Hạng Thịnh Duật mãi mãi yêu Mục Uyển, không nhìn rõ như vậy, nhưng vẫn có thể nhìn ra mấy chữ này, cũng có thể nhìn ra hình dạng vườn hoa hồng và con nai nhỏ.
Có lẽ là cô trải qua quá nhiều chuyện, cộng với việc tuổi cũng đã lớn, hoàn toàn không thể giống mấy cô gái an tĩnh trong giấc mộng đơn giản, hưởng thụ tình yêu đơn giản và vui sướng.
Rất lâu trước kia, lúc cô vẫn còn ngây thơ khi mới tiếp xúc với tình yêu, Lục Bác Lâm cũng đã từng nói anh ta yêu cô, anh ta sẽ chăm sóc cho cô cả đời, yêu cô cả đời, bên cạnh cô cả đời.
Lúc đó cô rất ngốc nghếch, cô nghiêm túc xem đó là thật.
Cho nên khi Lục Bác Lâm rời xa cô, lúc anh ta phản bội cô, điều mà cô không ngừng nhớ đến là anh ta đã nói anh ta yêu cô, anh ta nói anh ta chỉ có một mình cô, anh ta nói anh ta sẽ chăm sóc cho cô cả đời, anh ta nói anh ta sẽ yêu cô cả đời, anh ta còn nói anh ta sẽ bên cạnh cô cả đời.
Mỗi lần nghĩ đến một đời của anh ta, cô liền cảm thấy lòng đau như cắt.
Nhưng mà cô cũng hiểu, Lục Bác Lâm khi đó không yêu chính là không yêu.
Cô cũng chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng và tiếp tục chịu đựng, kiềm chế và tiếp tục kiềm chế, đè nén và tiếp tục đè nén.
Yêu cả đời, quá êm tai, quá ấm áp, hi vọng quá xa vời, cho nên khiến người ta tin tưởng quá nhiều.