Chương 630: Yêu Lại Yêu Rồi
CHƯƠNG 630: YÊU LẠI YÊU RỒI
Trong mắt Hoa Tiên lóe lên sự ghen ghét.
Thẩm Diên Dũng đúng là luôn suy nghĩ cho Lưu San, ngay cả cô ăn cơm muộn cũng suy nghĩ đến.
Anh càng tốt với Lưu San, cô ta càng muốn có được anh.
Nếu như được Thẩm Diên Dũng yêu, anh hẳn cũng sẽ đối xử với cô ta tốt như đối với Lưu San vậy.
Cô ta không hề kém hơn Lưu San, chắc là có thể làm được.
Dù sao, cô ta là vợ của anh, cô ta không ly hôn thì không anh ép cô ta được .
Cô ta có thời gian, lại có cơ hội.
Sự ghen tỵ này cũng chỉ vừa lóe lên đã biến mất, cô ta không thể để cho anh phát hiện được.
"Được rồi, tờ hành trình đã chuyển xuống chưa? Bao giờ chúng ta sẽ đi tới cô nhi viện chứ?" Hoa Tiên cũng hỏi thăm với giọng giải quyết việc chung, trong giọng nói mơ hồ có chút cứng nhắc.
Thẩm Diên Dũng hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ và trầm giọng nói: "Cô gọi điện thoại hỏi thư ký Tưởng, cứ đi dựa theo hành trình anh ta đưa ra là được. Thời gian này cô phải vất vả rồi."
Thẩm Diên Dũng nói xong thì không để ý tới Hoa Tiên nữa, đi về phía trong phòng.
Lưu San không biết phải nói gì với Hoa Tiên, cho nên quyết định không nói, rúi đầu đi qua Hoa Tiên.
"Lưu San." Hoa Tiên gọi Lưu San lại.
"Hả." Lưu San quay đầu nhìn cô ta.
"Khi đi cô nhi viện, cô cũng đi cùng đi." Hoa Tiên mời.
"Ừ, cám ơn cô." Cô cũng có ý muốn đi, đến lúc đó có thể đi theo Hoa Tiên học thêm một chút.
Thẩm Diên Dũng tốt với cô, điều cô có thể làm cũng chỉ là làm dựa theo điều anh muốn. Bạch Nguyệt từng nói qua, đây là cách thức chính xác của người yêu.
Yêu à?
Lưu San kinh hồn khiếp vía.
Cô mới phát giác ra mình đã hơi thích anh. Cô đã yêu rồi sao?!!!
Hoa Tiên tươi cười: “Đây là chuyện nên làm thôi. Cô lên đi, nếu không anh ấy chờ sẽ sốt ruột đấy."
Lưu San hơi đỏ mặt, gật đầu và cúi đầu đi về phía trong phòng của Thẩm Diên Dũng.
Anh không ở trong phòng của mình. Con chó nhỏ cắn cái chén trà duy nhất, bộ dạng giả vờ rất hung ác, thoạt nhìn thật mờ mịt.
Lưu San mềm lòng, muốn đi bế con chó nhỏ.
Giọng nói của Thẩm Diên Dũng vọng ra từ trong phòng của cô: “Hôm nay em ở nhà lâu như vậy mà không lên nổi một cấp à?"
"Tôi không chơi." Lưu San nói, thấy mình mở máy vi tính thì sửa lời: "Có chơi một lát. Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đang suy nghĩ về đời người."
Thẩm Diên Dũng ngồi ở trên giường của cô, hơi ngả người ra sau, hai khuỷu tay chống ở trên giường và mỉm cười nhìn cô, ánh mắt sáng giống như ngôi sao chói mắt trên mặt hồ vào mùa đông vậy.
Lưu San bị anh nhìn tới xấu hổ, tim đập hơi nhanh.
Yêu nghiệt này chỉ làm một cử chỉ tùy tiện đã quá gợi cảm rồi, trên người đầy hormone nam tính.
Cô lại nghĩ tới lần ở trên ca-nô kia, từng chi tiết hiện lên ở trong đầu. Cô hắng giọng một cái nói: “Anh nhìn tôi làm gì?"
"Em qua đây." Thẩm Diên Dũng nói.
Dựa theo tính cách bình thường của Lưu San, anh bảo cô qua mà cô lại đi qua thì chẳng phải cô sẽ mất mặt à.
Nhưng vào giờ phút này, cô hình như bị anh mê hoặc.
Không nên đi diễn tập với anh. Trong lúc diễn tập, trông anh đầy vẻ ngang ngược, là cảm giác MAN mà cho tới nay cô vẫn rất thích. Quá ngầu, làm cô cũng bị mê hoặc.
Nhưng không đi diễn tập, không làm mồi dụ thì không tìm ra được kẻ thù giết mẹ.
Cô đi về phía anh.
Thẩm Diên Dũng cầm tay cô và nắm ở trong lòng bàn tay: “Em suy nghĩ thông suốt rồi sao? Với anh, hẳn là cho tới nay đều không cần một người hoàn mỹ để có thể làm vợ tổng thống, mà là một người vợ. Anh làm tổng thống là vì gia tộc, làm người đàn ông của em là vì bản thân anh. Anh muốn làm một người ích kỷ, em có thể giúp anh không?"
Lưu San bình tĩnh nhìn Thẩm Diên Dũng lại nhíu mày: “Thẩm Diên Dũng, anh biết đọc được suy nghĩ của người khác à? Nếu không anh làm sao biết được em đang suy nghĩ gì?"
Thẩm Diên Dũng kéo cô đến trong lòng mình: “Ruột trong bụng em thẳng tuột, có suy nghĩ gì đều thể hiện hết ở trên mặt rồi. Anh rất mừng, cuối cùng em cũng đồng ý suy nghĩ rồi."
Lưu San nghe thế nào cũng thấy anh đang khinh bỉ cô vậy.
"Hóa ra anh cảm thấy bình thường em đều không suy nghĩa à?"
"Trước kia em chỉ nghĩ sau khi chờ trả thù sẽ rời đi, từ trước đến nay em đều chưa từng nghĩa qua, em không thích hợp với vị trí vợ của tổng thống là bởi vì em căn bản không quan tâm cũng không để ý tới vị trí vợ của tổng thống này, cũng không cảm thấy mình sẽ làm được. Điều em muốn chính là em sẽ tự do, tự do rời xa anh. Nhưng bây giờ em đang suy nghĩ. Mà chỉ cần em nghĩ thì chứng tỏ em muốn làm vợ của tổng thống. Em không quan tâm những thân phận và địa vị đó, đó là bởi vì em quan tâm tới anh, em muốn ở bên cạnh anh." Thẩm Diên Dũng nhìn cô thâm tình lại chân thành.
Lưu San cảm thấy anh hiểu cô còn hơn cả bản thân cô. Hình như cô bị anh nói trúng rồi: “Thẩm Diên Dũng, tôi có thể suy nghĩ tới chuyện ở lại bên cạnh anh, nhưng anh có thể đừng đọc suy nghĩ của người khác được không? Tôi cảm giác như mình ở trước mặt anh không hề có bí mật gì, như vậy làm người ta rất không thoải mái đấy."
Thẩm Diên Dũng toét miệng cười: “Em muốn thoải mái, còn không phải dễ dàng sao?"
Anh xoay người đặt cô ở trên giường, liếc nhìn cô, tay đặt ở trên bụng của cô: “Lúc nào thì lấy vòng xuống?"
"Sau khi tôi mang thai, người khác sẽ không nghi ngờ anh chứ?" Lưu San hơi lo lắng, sợ sẽ ảnh hưởng tới danh dự của anh.
"Chuyện này cứ giao cho anh, em chỉ cần yên tâm sinh con cho anh là được rồi." Thẩm Diên Dũng nhẹ nhàng nói và hôn lên trên môi của cô, rất dịu dàng, rất tình cảm.
Lưu San nhìn anh, dường như mặt trời và mặt trăng đều trở nên lu mờ.
Thành thật mà nói, trước đây khi quan hệ với anh, cho dù cô làm nhưng trong lòng thật ra vẫn chống lại.
Cho dù cô mạnh mẽ, ăn nói cũng tùy tiện, có đôi khi rất cởi mở, trên thực tế trong xương cốt cô là người bảo thủ. Cho nên đến bây giờ, cô cũng chỉ từng có một người đàn ông là Thẩm Diên Dũng.
Nhưng bây giờ, cô dường như đã cam tâm tình nguyện, trong lòng ướt át không biết thành dạng gì nữa. Chỉ là một nụ hôn thôi mà cô đã cảm thấy như dòng điện đang chạy trong cơ thể, cô nuốt nước bọt: “Anh đừng giống như lần trước đấy."
"Em không thích như lần trước sao?" Giọng nói của anh có thêm vài phần ái muội.
"Lần đó quá... Tôi cũng đâu có thích bị hành hạ." Lưu San không được tự nhiên nói.
"Tiểu San, đó không phải là hành hạ mà là tình thú, anh sẽ không làm tổn thương em, lần trước em ra đến bốn, năm lần."
Thẩm Diên Dũng càng nói thì cô càng cảm thấy mất mặt: “Anh đừng nói nữa, Gấu lớn vẫn đang ở ngoài cửa đấy."
"Nó không nghe thấy đâu. Ở đây chỉ có hai người chúng ta thôi, em xấu hổ à?" Giọng nói của Thẩm Diên Dũng hơi khàn khàn, đầy cám dỗ.
"Tôi xấu hổ gì chứ? Anh biết da mặt tôi rất dầy mà." Cô không muốn thừa nhận.
"À." Thẩm Diên Dũng khẽ cười: “Em cũng biết da mặt em dày à? Dày tới mức ngay cả đỏ mặt cũng không nhìn ra nữa." Thẩm Diên Dũng nhéo mặt của cô và ngồi dậy: “Em qua đây, anh chơi trò chơi với em."
"Ơ... Ơ..." Lưu San cũng ngồi dậy, nhìn lén anh.
Thẩm Diên Dũng mím môi cười: “Em muốn à?"
"Ai muốn? Chơi thôi, xem tôi nghiền ép anh thế nào." Lưu San ngồi xuống bên cạnh anh.
"Cốc cốc cốc." Có tiếng gõ cửa vang lên.
Lưu San nhìn về phía cửa: “Tôi đi mở cửa."
Cô mở cửa.
Hoa Tiên lo lắng nhìn Thẩm Diên Dũng: “Thật ngại quá, làm phiền các người..."