Chương 797: Sinh Thời Trong Mắt Có Em
CHƯƠNG 797: SINH THỜI TRONG MẮT CÓ EM
Vẻ mặt Cố Lăng Kiệt dịu xuống, ánh mắt sáng rực nhìn cô: "Anh có thể giải thích."
"Không cần, em không muốn nghe, đó là việc của anh." Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
"Nên em cho anh nốc - ao sao?" Cố Lăng Kiệt nhíu mày hỏi.
"Vốn dĩ, em muốn suy nghĩ thật kỹ về mối quan hệ giữa chúng ta, em nghĩ, bây giờ không cần suy tính, anh cảm thấy em lạnh lùng cũng được, tuyệt tình cũng được, em chính là người như vậy, cũng không đáng giá để anh thích, giữa chúng ta dừng lại ở đây thôi, anh đã nói chúng ta vẫn chưa ly hôn, lúc nào mình ly hôn đi, tài sản của anh, em không cần chia."
"Thủ Thủ thì sao, em cũng không cần sao?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
"Con cũng là của anh, em tin anh sẽ là một người cha tốt, gặp mặt chẳng qua là tăng thêm nỗi buồn khi chia tay mà thôi, không gặp thì tâm tình mỗi người đều có thể bình thản."
"Tâm tình mỗi người đều có thể bình thản?" Ánh mắt Cố Lăng Kiệt ửng đỏ, cười khổ: "E là chỉ có mình em có thể bình thản, anh sẽ không ly hôn, ngày mai sẽ liên lạc lại."
Cố Lăng Kiệt không ép cô, càng ép cô, cô càng đẩy anh ra xa.
Anh rời khỏi nhà cô.
Bạch Nguyệt đóng cửa lại, hít sâu, hít sâu, hít sâu mấy lần, để cho tâm tình nóng nảy của mình bình tĩnh lại.
Cô về tới phòng, lẳng lặng suy nghĩ.
Cô hơi hiểu tại sao lúc trước mình lại tự thôi miên mình.
Tính cách Cố Lăng Kiệt quá mức trầm mặc, chuyện gì cũng không nói, lại khiến người ta đoán không ra, rất bực bội, kiềm chế tới mức độ nhất định, ai cũng sẽ bộc phát.
Cô nhắm mắt lại, không mở điện thoại, nghỉ ngơi cho khỏe.
Một giấc, ngủ thẳng tới hừng đông.
Cô nhìn đồng hồ, đã là 6h15 sáng.
Cô đứng dậy, đánh răng, rửa mặt, đi tới phòng bếp, nấu cháo trước, rồi đi về phía sân sau, tưới hoa.
Thấy cô đến, Tiểu Bạch lập tức bò lên, vẫy đuôi chạy đến bên cạnh cô.
Bạch Nguyệt mỉm cười, tưới hoa.
Tiểu Bạch đi đến nghịch nước, làm ướt người, chọc cười Bạch Nguyệt.
Cô tưới hoa xong thì cho tiểu Bạch ăn, sau đó đi vào phòng bếp, nấu một quả trứng chần nước sôi, múc cháo ra, mở TV lên, vừa xem tivi vừa ăn sáng.
Cô cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, tâm tình bình thản, cười nhìn hoa rơi, tâm tình không có thay đổi chóng mặt, cuộc sống an nhàn, sống tự tại.
Không có tình yêu, cô còn có đại ái, thoát khỏi tình yêu, cô càng có thể làm nhiều việc, mà không phải trọng tâm chỉ ở trên người anh.
Con người nên càng sống càng vui vẻ, mà không phải luôn luôn sống ở trong nghiệp chướng.
Ăn sáng xong, cô nhìn đồng hồ, nên đi mua thức ăn rồi, cô mở cửa thì Cố Lăng Kiệt đứng ở cửa.
Anh thận trọng quan sát sắc mặt cô, mỉm cười: "Chào buổi sáng."
Cô thấy anh vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, trên tóc còn mang theo hơi ẩm sáng sớm, vành mắt biến thành màu đen, trong mắt còn có chút tơ máu: "Anh đợi ở đây cả đêm sao?"
Cố Lăng Kiệt không trả lời: "Bây giờ em muốn ra ngoài mua thức ăn sao?"
Bạch Nguyệt gật đầu.
"Anh..." Cố Lăng Kiệt muốn nói lại thôi: "Anh đi cùng em nhé."
"Không cần, anh trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi, nhìn anh rất mệt mỏi." Bạch Nguyệt khẽ cười nói, bước qua anh, đi về phía xe của mình.
Cô đối xử với anh cũng không khác gì hàng xóm.
Cố Lăng Kiệt giữ tay cô lại, nhíu chặt mày, trong lòng đau như cắt, anh hơi khó thở, hô hấp nặng nề: "Anh đi cùng em."
Anh nói lần nữa, dùng câu trần thuật, mạnh mẽ dứt khoát.
Bạch Nguyệt nhìn tay anh, ánh mắt hờ hững liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú cương nghị: "Cũng chỉ tạm thời đi cùng mà thôi, hà tất phải gò ép."
"Anh có thể giải thích." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, vẻ mặt cương quyết, trong mắt phủ sương mù .
Anh biết, cô đã dứt khoát đẩy anh rời khỏi thế giới của cô, cái này còn khiến anh khó chịu hơn là giết anh.
Sương mù tập trung lại.
Cố Lăng Kiệt nắm chặt nắm đấm, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Bạch Nguyệt nhớ tới cảnh khi họ cắm trại dã ngoại mấy ngày trước, trong lòng cảm thấy hơi ấm áp, ánh mắt cũng thả lỏng một chút.
Nhưng cô không muốn tuỳ tiện thay đổi quyết định của mình.
"Tại sao em lại rời khỏi anh?" Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt nhếch miệng không nói gì.
Anh sợ, anh nói xong thì sẽ thật sự bị loại.
Cho nên anh lựa chọn nói dối: "Em tưởng anh chết rồi."
Bạch Nguyệt rủ mắt, trong lòng mơ hồ đau, cô không thích loại cảm giác này.
"Hôm nay em muốn đi chỗ đại sư nghe giảng bài. Đợi ngày mai, em sẽ cho anh câu trả lời cuối cùng, được không?" Bạch Nguyệt nhã nhặn nói.
"Đừng đi." Cố Lăng Kiệt yêu cầu.
Hôm qua anh giận dữ, thứ nhất là Bạch Nguyệt vui vẻ trò chuyện với người đàn ông khác mà không quan tâm anh, anh ghen, thứ hai là anh luôn cảm thấy đại sư Cổ Pháp muốn kéo cô xuất gia, nên anh không vui. Cuối cùng anh mang người phụ nữ kia đi, là vì lo người phụ nữ đó cố ý giả vờ, sẽ gây bất lợi với Bạch Nguyệt.
Nhưng tính cách của anh, cho tới nay, chỉ làm không nói.
Anh cũng rất ghét mình như vậy, vì mình như thế nên lần nào cũng tổn thương cô.
Bạch Nguyệt nhìn anh chăm chú, nhìn ra anh đang sợ hãi.
Nhược điểm lớn nhất của phụ nữ là... mềm lòng.
Bởi vì mềm lòng, sẽ tha thứ sai lầm, bởi vì mềm lòng, sẽ tha thứ tổn thương, bởi vì mềm lòng, sẽ miễn cưỡng chính mình, bởi vì mềm lòng, sẽ qua loa cho xong chuyện.
"Em muốn đi. Em cảm thấy rất có ích với em, em xin lỗi, em không biết mình trước kia là kiểu phụ nữ gì mới khiến cho anh thích, nhưng em không nhớ chuyện trước kia nữa, bây giờ em là một phụ nữ rất ích kỷ, em chỉ muốn sống vì bản Thân, làm việc mình muốn làm, kết giao bạn bè tùy theo lòng mình, tùy theo tương phùng, thích ứng mọi hoàn cảnh."
Cố Lăng Kiệt thả lỏng tay ra, chán chường rũ vai xuống.
Bạch Nguyệt đi qua anh, lên xe của mình, nổ máy rời đi.
Cố Lăng Kiệt đau lòng nhìn về phía xe của cô.
Bạch Nguyệt nhìn anh trong kính chiếu hậu, đối mặt với ánh mắt nồng nàn chân thành của anh, trái tim chợt đau thắt.
Cô dừng xe ở ven đường, ôm ngực, cố trở lại bình thường.
Thấy cô dừng xe, Cố Lăng Kiệt lo lắng chạy tới, mở cửa xe, sốt ruột nói: "Em làm sao thế? Chỗ nào không thoải mái sao?"
Bạch Nguyệt liếc nhìn Cố Lăng Kiệt, thấy sự quan tâm, sợ hãi, căng thẳng trong mắt anh.
"Anh đưa em đi bệnh viện." Cố Lăng Kiệt ôm eo cô, định ôm cô lên.
Bạch Nguyệt nắm chặt cánh tay anh: "Em không sao."
"Thật không sao?" Cố Lăng Kiệt không tin quan sát sắc mặt của cô.
"Không sao." Bạch Nguyệt chắc chắn nói.
Cố Lăng Kiệt thả lỏng tay: "Không sao thì tốt."
"Em đi đây." Dứt lời, Bạch Nguyệt định đóng cửa.
"Nếu chỗ nào không thoải mái, nhớ nói với anh." Cố Lăng Kiệt dặn dò.
"Ừ." Bạch Nguyệt thuận miệng lên tiếng.
Cố Lăng Kiệt giúp cô đóng chặt cửa.
Bạch Nguyệt liếc anh một cái, rồi lái xe rời đi, đợi cô mua đồ ăn xong về đến nơi, nhìn thấy Cố Lăng Kiệt vẫn đứng ở cửa nhà mình.
Anh nhìn cô từ trên xe bước xuống.
"Tối qua anh không ngủ, không mệt sao?" Bạch Nguyệt hỏi.
Anh biết, chẳng mấy chốc anh sẽ bị loại, sau khi bị loại, còn chưa nghĩ kỹ cuộc sống sau này, chỉ muốn khi còn có thể nhìn thấy cô, nhìn cô một cái...