Chương 579: Anh Ta Không Muốn Cô Lại Thất Vọng Nữa
CHƯƠNG 579: ANH TA KHÔNG MUỐN CÔ LẠI THẤT VỌNG NỮA
Anh ta an ủi Lưu San, nhưng giọng nói cũng run rẩy, đôi mắt hơi hơi đỏ lên.
Trong lòng Lưu San xuất hiện một loại cảm giác khác thường, liếc nhìn Thẩm Diên Dũng, chống lại ánh mắt yêu dã mị hoặc của anh ta:"Tôi cảm thấy tôi thật sự rất may mắn, trước đó vẫn luôn chơi trò chơi, không phát hiện trong phòng có rắn, chờ đến khi phát hiện ra, rắn đã chui vào trong chăn của tôi rồi, cũng không có làm hại tôi."
"Người thả rắn muốn em chết một cách ngoài ý muốn, anh không tin phủ Tổng thống bỗng nhiên xuất hiện nhiều rắn như vậy, còn là rắn độc."
Thẩm Diên Dũng xác định nói. Lưu San nghĩ lại cũng thấy có chút đáng sợ.
Cô ấy mặc quần áo mỏng manh chạy ra đây, lúc chạy cũng không có chú ý, bây giờ đã bình tĩnh lại, phát hiện thật là lạnh.
Khi nãy Thẩm Diên Dũng rất lo lắng nên cũng không chú ý tới cách ăn mặc của cô ấy, tỉnh táo lại cũng phát hiện ra, cởi áo khoác ngoài của mình choàng lên người cô ấy: "Lên xe trước đi, trên xe ấm áp, đừng để bị cảm."
Lưu San nắm chặt tay áo của anh ta: "Tôi không muốn về, có rắn đó."
"Chúng ta ở trên xe trước." Thẩm Diên Dũng mở cửa xe ra, Lưu San ngồi lên ghế phó lái.
Bởi vì người lái xe là Thượng tá Trình đã đi tới biệt thự trước, Thẩm Diên Dũng ngồi xuống ghế lái, mở hệ thống sưởi ấm cho Lưu San.
Hoa Tiên tâm sự nặng nề lên xe, ngồi ở sau xe.
Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nhìn về phía trước, hỏi: "Tiên, nếu như có người có ý định mưu sát, cô cảm thấy nên làm thế nào?"
Trong lòng Hoa Tiên lộp bộp một tiếng: "Em cảm thấy người thả rắn có lẽ chỉ muốn cảnh cáo Tiểu San thôi, nếu thật sự muốn mưu sát, cũng sẽ không dùng một cách có tính ngoài ý muốn như thế này."
"Cô nghĩ người đó là ai? Muốn cảnh cáo cái gì?" Thẩm Diên Dũng lại hỏi, giọng nói càng thêm lạnh lùng.
Hoa Tiên im lặng, không nói gì.
Lưu San phát hiện sự khác thường, quay đầu, nhìn về phía Hoa Tiên: "Là cô?"
"Tất nhiên là không phải, tôi ước gì mỗi ngày cô có thể ở trong phủ Tổng thống vui vui vẻ vẻ, sao có thể sử dụng cách này để dọa cô, đuổi cô đi được." Hoa Tiên lập tức phủ nhận.
"Cho nên, là Nam Cung Nguyệt?" Lưu San lại suy đoán, mày nhíu lại.
"Tôi không biết, tôi không dám khẳng định lung tung." Vẻ mặt Hoa Tiên có chút lúng túng, trong mắt sương mù mờ mịt, nhìn qua khổ sở động lòng người.
Lưu San cũng không nhẫn tâm hỏi thêm nữa , nói với Thẩm Diên Dũng: "Sau khi em xông ra ngoài từ trong phòng, một lát sau, Nam Cung Nguyệt xông ra, nói phòng của cô ta cũng có rắn, lúc cô ta chạy về phía em, em còn nhìn thấy có một con rắn ở trong túi của cô ta."
Hoa Tiên càng lo lắng hơn.
"Diên Dũng, Hoa Nhi là em gái của em, nếu như em ấy làm gì sai, thì đều là lỗi của người làm chị là em không quản lý và dạy dỗ em ấy, nếu như anh muốn có người đi vào hố rắn mới có thể xóa đi mối hận trong lòng, như vậy, em sẵn lòng thay thế em ấy, em sẽ dạy dỗ em gái em thật tốt, nó còn nhỏ, bị bố mẹ em làm hư." Hoa Tiên nghẹn ngào nói.
Thẩm Diên Dũng cũng không có lái xe, nặng nề nhìn về phía trước: "Tiên, đừng ép tôi, lời nói phải có uy tín, tôi đã nói với thuộc hạ của tôi rồi."
"Em biết, là em cam tâm tình nguyện, em không trách anh." Hoa Tiên đỏ mắt, nước mắt rơi xuống.
Lưu San nhìn thấy cũng không đành lòng, muốn nói quên đi, nhưng mà, nghĩ tới người kia lại có thể thả rắn, còn là rắn độc, do cô ấy may mắn mới không bị cắn phải, nếu không đã chết ngay rồi, dựa vào tính cách ghét cái ác như kẻ thủ của cô ấy, thật đúng là không thể dễ dàng buông tha.
Thẩm Diên Dũng cũng im lặng ba giây: "Cô như vậy là đang ép tôi đến con đường bất nhân bất nghĩa sao? Nếu tôi muốn đưa vợ tôi vào hố rắn, thuộc hạ của tôi sẽ nhìn tôi thế nào, người bên ngoài sẽ nhìn tôi thế nào, cô thì được cái danh hay là cứu em gái của cô, còn tôi lại mang trên lưng cái danh bạo chúa, ngoài ra, chuyện này vốn không phải lỗi của cô, tôi cũng không thể trừng phạt cô."
"Hoa Nhi là đứa con gái mà mẹ em thương yêu nhất. Anh làm như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ hận anh." Hoa Tiên nhắc nhở.
"Cô thì không phải đứa con gái mà mẹ cô yêu nhất sao?" Thẩm Diên Dũng âm u lạnh lẽo lướt nhìn cô ta: "Quân tử phạm lỗi đồng tội với dân thường, cô ta dám thả rắn hại người thì nên biết sẽ có kết quả này, hơn nữa, người thả rắn có lẽ không phải em gái cô.
"Cái gì, không phải em gái của em, vậy sẽ là ai?" Trong mắt Hoa Tiên hiện lên hy vọng.
Thẩm Diên Dũng nhếch khóe miệng: "Nam Cung Nguyệt."
Đôi mắt của Hoa Tiên lại trở nên tối tăm, nhếch mày: "Hôm qua em đã cảnh cáo cô ta rồi, sao có thể lại là cô ta."
"Cho nên, cô ta tuyệt đối không thể ở lại phủ Tổng thống." Thẩm Diên Dũng khẳng định, lái xe.
Hoa Tiên ánh mắt phức tạp.
Cô ta ở bên cạnh Thẩm Diên Dũng ba năm, từ trước tới giờ phán đoán của Thẩm Diên Dũng chưa từng sai.
"Diên Dũng, em nghĩ anh đã biết thân phận của Nam Cung Nguyệt, cô ấy là con gái thứ ba của nhà họ Nam Cung, tuy quyền thế và địa vị của nhà họ Nam Cung kém hơn nhà họ Hoa bọn em, nhưng ở nước M cũng coi như quyền bá một phương, Nam Cung Nguyệt theo em đến nước A, bố mẹ cô ấy đã gửi gắm hy vọng rất lớn vào cô ấy, nếu như anh khiến cô ấy chết ở nước A, em lo rằng bố mẹ của cô ấy sẽ trả thù anh, đi đến nhà họ Hoa tạo áp lực."
"Cho nên?" Thẩm Diên Dũng hỏi ngược lại, tạo áp lực cũng không sao cả.
"Nếu nhà họ Hoa không cho họ một lời giải thích, chắc chắn bọn họ sẽ đi tố cáo với Tổng thống, tuy rằng Tổng thống là anh trai của bố em, nhưng mà, nhà họ Hoa và nhà họ Hạng tranh đấu đến anh sống tôi chết, nếu Tổng thống không tạo áp lực cho nhà họ Hoa, nhà họ Hạng sẽ có cái cớ để buộc tội nhà họ Hoa, nhà họ Nam Cung cũng sẽ đứng về phía nhà họ Hạng, như vậy sẽ làm lung lay thế lực của nhà họ Hoa, thế lực của nhà họ Hoa yếu đi, thì giúp đỡ cho anh bằng cách nào, những thứ này, đều là mối quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, Diên Dũng anh suy nghĩ kỹ đi." Hoa Tiên sốt ruột nói.
Thẩm Diên Dũng phanh xe lại.
Lưu San căng thẳng trong lòng.
Cô ấy không hiểu chính trị, nhưng những gì Hoa Tiên nói cô ấy nghe hiểu, những thứ này đều là mối quan hệ rắc rối phức tạp, động một tý là có thể động tới gốc rễ.
Xem ra, chuyện này sẽ không thể giải quyết được gì.
Trong lòng vẫn có chút thất vọng, nhưng mà, nếu đem cô so với quyền thế, có lẽ là nhẹ như lông hồng.
Sau này cô nhất định phải đề phòng Nam Cung Nguyệt một chút, nếu không, còn chưa có báo thù thì cô đã chết trước rồi.
Thẩm Diên Dũng cầm lấy tay Lưu San, giống như cho cô một lời hứa, cực kỳ mạnh mẽ.
Lưu San kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Diên Dũng, anh ta và cô chạm vào mắt nhau, cũng thấy được thất vọng trong mắt cô.
Anh ta không muốn cô lại thất vọng nữa.
Cô đi rồi, mỗi ngày anh ta đều tự trách mình, nếu như anh ta có thể yêu cô nhiều hơn một chút, yêu cô nhiều hơn một chút, cô có thể sẽ luyến tiếc mình hay không?
Anh ta xoay người, lạnh lùng nhìn Hoa Tiên: "Cho nên, chuyện của Nam Cung Nguyệt tuyệt đối không thể truyền tới nước M, cô hiểu chứ, Hoa Tiên.”
"Cái gì?" Hoa Tiên khiếp sợ trong lòng, ánh mắt của Thẩm Diên Dũng bây giờ làm cho người ta rất hốt hoảng.
"Mạng của cô ta là mạng, mạng người phụ nữ của tôi trong mắt tôi càng cao quý hơn, cho nên, mạng của Nam Cung Nguyệt tôi đã định rồi." Thẩm Diên Dũng xác định nói.
Lưu San run rẩy kịch liệt, giống như là bị cái gì đánh trúng, đôi mắt lấp lánh, trong đầu trống rỗng vài giây. . . . . .